[Bác Chiến] Chàng Vợ Đa Tài Của Chủ Tịch Vương
Chap 1.
Tại một khu vườn nhỏ quanh khu biệt thự lớn, có một thanh niên đang vui vẻ ngồi trên chiếc xích đu trắng mà đu đưa. Miệng nhỏ không ngừng hát lí nhí trong miệng, trông có vẻ đang rất vui.
Vương Nhất Bác
/tiến lại ôm cậu từ phía sau/ Bảo bối hôm nay sao trông em vui thế?
Tiêu Chiến
Tất nhiên là vui rồi!
Tiêu Chiến
Anh không biết gì hết hay là anh không hiểu gì cả vậy?
Tiêu Chiến
Sống chung với anh mấy năm rồi mà anh vẫn cứ như cây gỗ ngốc ấy
Vương Nhất Bác
Em dám nói anh là cây gỗ ngốc hả?
Tiêu Chiến
Chứ không phải à?
Vương Nhất Bác
Tất nhiên là không
Vương Nhất Bác
Chồng của em đẹp trai vậy, thông minh vậy, mà em bảo anh là cây gỗ ngốc là sao?
Nhất Bác vừa nói vừa đi lại ngồi xuống cạnh cậu, bàn tay vòng qua eo cậu mà kéo lại gần
Tiêu Chiến
Tới vui mà anh cũng không biết em vui vì chuyện gì, không phải cây gỗ ngốc chứ là gì nữa!
Vương Nhất Bác
Vậy em nói anh nghe xem, em vui vì chuyện gì?
Hỏi thì hỏi chứ anh vẫn đang cuối xuống hôn hít cổ của cậu, mùi hương dịu nhẹ khiến anh mê mẫn không thoát ra được.
Tiêu Chiến
Anh nghĩ xem, chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu là sóng gió, biết bao nhiêu lần xa rời nhau, còn nhém chút xíu nữa là li hôn
Tiêu Chiến
Vậy mà những thứ đó bây giờ đã là của quá khứ, anh trai của em cũng có được người bầu bạn trong khoản thời gian còn lại. Ba mẹ thì an dưỡng tuổi già, chị hai thì đi ra nước ngoài
Vương Nhất Bác
Còn gì nữa?
Tiêu Chiến
Còn hai chúng ta, vẫn mãi bên nhau đấy thôi
Tiêu Chiến
Chứ anh muốn sao?
Vương Nhất Bác
Em không định nói cho anh biết em đang nắm giữ cái gì sao?
Tiêu Chiến
Nắm cái gì? Giữ cái gì?
Vương Nhất Bác
Em đừng giả ngu
Nhất Bác yêu chiều nhéo nhẹ mũi cậu, đã hỏi đến mức này mà cậu vẫn không chịu nói cho anh biết. Có phải muốn giấu anh rồi đem nó cao chạy xa bay không?
Tiêu Chiến
Ây..... thì... có... có...
Thấy cậu cứ ấp a ấp úng không biết nói làm sao thì phận làm chồng thì phải giúp chàng vợ nhỏ của mình chứ
Vương Nhất Bác
Trong bụng em đang mang một tiểu bảo bảo
Vương Nhất Bác
Ừm biết rồi
Tiêu Chiến nhìn anh, ánh mắt hiện lên ánh dịu nhẹ long lanh
Tiêu Chiến
Vậy.... anh có vui không?
Vương Nhất Bác
Vui chứ, tất nhiên rất vui
Tiêu Chiến
Em cứ tưởng anh không vui, nếu không thích em liền...
Câu chưa kịp nói hết thì đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn nhẹ. Sau đó anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Cậu cũng thuận theo mà ôm lấy anh, cả hai ôm lấy nhau, nhìn những bông hoa tươi đang nở rộ. Cùng nhau hồi tưởng về quá khứ.....
Comments