Nữ Đế Hôm Nay Siêu Lòng Rồi
Chu Hồng Nguyệt là nữ đế của Đại Đông đế quốc – một trong những quốc gia hùng mạnh nhất lục địa và theo chế độ mẫu hệ. Tuy là một nữ đế nhưng nàng rất gần gũi với người dân của mình nên được người dân yêu quý, kính trọng hết mực.
Hôm ấy, vì thấy tiết trời khá đẹp nên nàng nói với Liên Ngọc – một trong những tì nữ thân cận của nàng:
- Ngươi mau đi cho người chuẩn bị xe giúp ta, ta muốn xuất cung để du ngoạn một lúc.
- Vâng, thần sẽ đi cho người chuẩn bị xe ngay ạ - Liên Ngọc đáp
Một lúc sau, chiếc xe đã đưa Hồng Nguyệt tới một khu phố náo nhiệt với hàng dài các hàng quán ở hai bên đường, nàng xuống xe và cùng với hai tì nữ của mình là Liên Ngọc và Lam Ngọc – chị em song sinh của Liên Ngọc. Họ dạo chơi ở các hàng quán và trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Nhưng khi đi ngang qua một con hẻm họ bỗng nghe thấy những lời của một nhóm người đang sỉ nhục ai đó cùng với những âm thanh như có đánh nhau:
- Cái đồ nghèo hèn thấp kém như mày mà hôm nay cũng dám phản lại ông đây cơ à!
- Lão đại nhìn nó co ro lại một xó kìa, trông tức cười thật đấy!
Và sau đó là một loạt những tiếng cười ác ý của bọn chúng vang lên. Ba người lúc này đã lần theo giọng nói và tiếng cười đó mà đi được tới cuối con hẻm và thấy một đám du côn đang đánh đập một chàng trai, không thể nhịn được, Hồng Nguyệt hét lên:
-Dừng tay lại cho ta!
Bọn chúng quay lại nhìn thì thấy chỉ có ba cô gái thì liền phá lên cười - có vẻ như chúng không nhận ra nàng - rồi trêu chọc nàng và hai tì nữ:
- Chà mấy cô em xinh đẹp này từ đâu tới vậy, dám ra lệnh cho bọn anh sao? – chúng vừa nói vừa cười một cách khinh thường
- Mau thả người kia ra! – Nàng nói tiếp
- Nếu mấy cô em đay đồng ý đi uống rượu với bọn anh thì bọn anh đây sẽ thả nó ra – tên cầm đầu nói
Rồi hắn định tiến tới để bắt lấy nàng thì liền bị nàng đá cho một cái mà ngã nhào ra sau. Hắn giận đỏ mặt mà quát:
- Mày chán sống rồi hả con ả kia, bọn mày mau bắt nó với hai đứa kia lại cho tao!
Bọn chúng xông lên vây quanh ba người, Hồng Nguyệt tuy là có dáng người thanh mảnh nhỏ bé nhưng lại có võ nghệ cao cường nên trong thoáng chốc đã đánh gục hết bọn chúng, còn trong lúc đó thì Liên Ngọc và Lam Ngọc đã cứu được chàng trai và chăm sóc cho chàng. Sau khi bảo hai tì nữ đi gọi quân lính tới thì Hồng Nguyệt mới tiến lại chỗ chàng trai đang gượng dậy và hỏi:
- Nhà ngươi có sao không?
- À, tôi không sao, chỉ hơi đau chút thôi.
- Ngươi tên gì? Sao bọn chúng lại đánh ngươi ra nông nỗi này ? – Nàng hỏi tiếp.
- Tôi tên là Hắc Gia Nhĩ, chúng rất hay cướp tiền của tôi mà tôi thì không chịu đưa cho chúng nên mới bị đánh, hôm nay cũng vậy.
Lúc này, Liên Ngọc và Lam Ngọc quay trở lại cùng quân lính, nàng nói:
- Mau trói hết mấy tên kia lại rồi giải đi cho ta!
- Rõ! – Quân lính đáp.
Rồi nàng lại quay ra hỏi Gia Nhĩ:
- Nhà của ngươi ở chỗ nào, để ta cho người đưa ngươi về ?
- Tôi làm gì có nhà, tôi là trẻ mồ côi, còn không biết cha mẹ ruột là ai, lúc trước tôi sống tạm ở trong một cái lều rơm cùng với cha nuôi của tôi nhưng cha tôi thì đã mất còn cái lều cũng đã bị bọn người vừa rồi phá mất nên giờ tôi sông lang thang mà thôi.
Bấy giờ nàng mới để ý thấy những vết thương lộ ra dưới bộ quần áo rách nát của chàng, trên gương mặt thanh tú kia cũng đầy vết bầm tím. Thấy vậy nàng nói:
- Hay để ngươi tới chỗ ta trị thương trước đã vậy. Liên Ngọc, Lam Ngọc, hai ngươi mau dìu người này ra xe
- Vâng ! – Hai người tì nữ đồng thanh đáp
Khi họ về tới hoàng cung, Gia Nhĩ mới bất ngờ khi biết Hồng Nguyệt lại chính là nữ đế mà mọi người vẫn luôn kính trọng nên rất lúng túng và lo lắng, thấy vậy Liên Ngọc bảo:
- Ngươi không cần phải lo lắng quá đâu, Hoàng đế là một người tốt bụng lắm, người sẽ không thấy phiền hà gì đâu !
- Thôi được rồi, để ta gọi thái y tới chữa trị cho ngươi , cứ ở lại đây, đến lúc nào khỏi thì ta sẽ sắp xếp một công việc cho ngươi. – Nàng tiếp lời cô tì nữ của mình.
Thật ra, nàng giúp đỡ cho Gia Nhĩ như vậy bởi vì trông chàng rất giống với một người trước đây từng giúp đỡ nàng rất nhiều và còn cứu nàng một lần thoát chết khi bị kẹt trong một đám cháy hồi nàng còn nhỏ. Trong lúc đang ngồi ở phòng mình suy nghĩ về việc đó thì có một tì nữ gõ cửa và nói:
- Thưa bệ hạ, Hắc Gia Nhĩ muốn gặp người ạ.
- Được, cho vào đi !
Hắc Gia Nhĩ đi vào, nàng nhìn chàng đã được xử lý xong các vết thương và đã được thay cho một bộ quần áo màu ngọc viền trắng thì cũng an tâm phần nào, nàng hỏi:
- Ngươi gặp ta có việc gì ?
- Cũng không có gì quan trọng, chỉ là tôi muốn cảm ơn người vì đã giúp tôi thôi. – Chàng đáp
- Không có gì, đó là việc ta nên làm mà.
Rồi bất chợt Hồng Nguyệt nhìn thấy một mảnh ngọc bội được treo ở chỗ thắt lưng của Gia Nhĩ, nhận thấy đó không phải là một mảnh ngọc bình thường nên nàng lại hỏi:
- Mảnh ngọc bội kia là cha ngươi để lại cho à?
- Không phải đâu, cha bảo lúc phát hiện ra tôi thì thấy mảnh ngọc này ở trong tấm vải quấn tôi nên cho tôi giữ nó, có chuyện gì với nó vậy?
Updated 42 Episodes
Comments