Chap 2: Philimena - bóng tối, Hypatia - ánh sáng
Không khí trong phòng ăn hôm nay... căng thẳng quá.
Điều này khiến cho Hypatia lo lắng, em cứ nhìn ngang ngó dọc mãi.
Lâu lắm rồi mới thấy Philimena đến phòng ăn, em vui lắm.
Nhưng mà... vì sự có mặt của chị ấy mà cha và anh chẳng vui chút nào.
Thật tình... tại sao mọi người lại ghét chị Philimena tới vậy chứ?!
Hypatia vô cùng thắc mắc.
Chắc chắn không phải vì chị ấy độc ác rồi.
Khi em mới đến đây, Philimena là một người chị dịu dàng và tốt bụng. À, cả thông minh nữa.
Thế nhưng cha và anh Egbert lại không thích chị.
Hypatia Hiddleston
/Lén nhìn Philimena/
Mà... chị Philimena đâu có ác độc đâu nhỉ?
Để ý sẽ thấy thôi. Chị ấy hay đánh người khác, nhưng chưa từng khiến ai bị thương nặng.
Những vết thương chị ấy gây ra cho người khác đều chỉ là những vết xước nhẹ.
Chị ấy hay đổ trà vào các tiểu thư, nhưng chưa bao giờ dùng trà nóng đổ lên người họ.
Chị ấy thường dùng con rắn kia dọa mọi người, nhưng chưa bao giờ để nó cắn bất cứ ai.
Mọi người đều không nhận ra điều ấy mà nói Philimena độc ác, ích kỷ.
Thật sự là bức xúc lắm luôn!!
Cơ mà em cũng tức chính mình lắm.
Em nhận ra điều ấy mà lại chẳng thể nói cho ai.
Chẳng hiểu sao mỗi lần em giải thích điều gì về chị gái mình thì mọi người đều bảo em quá tốt bụng, em là thánh nữ... và bảo chị Philimena không xứng để em đối tốt như thế.
Philimena thật đáng thương.
Hypatia đã nhận ra tất cả những việc Philimena làm đều là vì muốn cha và anh Egbert chú ý tới mình.
Hypatia rất sợ Philimena.
Thế nhưng em vẫn cố bắt chuyện với Philimena.
Bởi, em thấy nàng đáng thương nhiều hơn đáng sợ.
Ơ mà... Sao em lại sợ Philimena nhỉ...?
Mỗi khi nàng lườm em, em có cảm giác như mình đang đứng trước một con dã thú vậy.
Philimena Hiddleston
"Không khí ngột ngạt quá..."
Philimena Hiddleston
"Là do có mình sao?"
Philimena Hiddleston
"Hypatia có vẻ không quen với bầu không khí này nhỉ."
Philimena Hiddleston
"Nhìn con bé bối rối chưa kìa."
Mà cũng đúng. Hypatia... được tất cả mọi người yêu thương.
Hypatia... là mặt trời nhỏ. Em rất được mọi người quý mến. Nơi nào có em, nơi ấy sẽ được chiếu sáng, nơi ấy sẽ không còn cái tối tăm. Nơi nào có em, nơi ấy sẽ có bầu không khí ấm áp, dễ chịu vô cùng.
Chỉ tiếc là mặt trời nhỏ kia vẫn chưa trưởng thành.
Em không thể xua tan "bóng tối Philimena".
Em không thể xóa đi bầu không khí ngột ngạt, âm trầm ở những nơi có Philimena.
Philimena Hiddleston
Haa...
Philimena bất giác thở dài một tiếng.
Điều này khiến Egbert nổi khùng.
Egbert Hiddleston
Cô thở dài cái gì chứ? /Nhíu mày/
Philimena Hiddleston
"A... chết rồi..."
Egbert Hiddleston
Người khó chịu nhất ở đây là ta còn chưa nói gì mà cô dám thở dài sao?
Hắn gồng lên, không phải là để đánh Philimena mà ngược lại.
Hắn... đang kiềm chế bản thân. Hắn đang cố ngăn việc mình bẻ gãy cái muỗng hay phi con dao về phía Philimena.
Trong cái gia đình này, Philimena khổ thế đấy. Chỉ vì một tiếng thở dài mà người anh trai kia lại tức giận đến thế.
Philimena Hiddleston
"Mình thở dài... thì có làm sao chứ?"
Philimena Hiddleston
"Hypatia cũng không phải là không ăn ngon được nếu mình thở dài mà..."
Philimena Hiddleston
/Đứng dậy/ Thưa cha, hôm nay con hơi mệt. Con xin phép đi trước ạ.
Nói rồi nàng hành lễ và bỏ đi.
Emilie nhìn đĩa thức ăn còn đầy của nàng, lòng thầm xót cho cô gái nhỏ kia.
Philimena bước từng bước nặng trĩu đi về phòng.
Philimena Hiddleston
"Thật chẳng hiểu nổi... mình cứ hy vọng làm gì chứ?"
Philimena Hiddleston
Emi à, lẽ ra ta nên nghe lời bà.
Philimena Hiddleston
À đúng rồi, ta không đói.
Philimena Hiddleston
Bà không cần mang thức ăn cho ta đâu.
Philimena Hiddleston
Bà nghĩ rằng chỉ mỗi bà là hiểu ta thôi sao?
Philimena Hiddleston
Ta cũng hiểu bà lắm đấy!
Philimena Hiddleston
Hehe...
Philimena quay đầu lại, nở một nụ cười tinh nghịch với Emilie.
Thấy nụ cười của Philimena, lòng Emilie dịu đi rất nhiều.
Mặt trời của mọi người là Tiểu thư Hypatia.
Còn mặt trời của bà là vị Tiểu thư đang đứng trước mặt bà kia - Tiểu thư Philimena.
Philimena Hiddleston
Với lại ta cũng mệt rồi. Ngươi lui đi.
Emilie
Vâng, thưa tiểu thư!
Philimena chầm chậm tiến đến chiếc giường của mình.
Nàng cẩn thận đặt Silly đang say giấc lên chiếc gối mềm của mình.
Nàng trân trọng con rắn ấy lắm.
Đến nỗi chiếc gối duy nhất trong phòng cũng nhường cho nó cơ mà.
Philimena Hiddleston
"Cơ mà..."
Philimena Hiddleston
"Người này cũng kĩ tính thật đấy. Nếu không phải mình cũng như nó thì sẽ chẳng nhận ra đâu."
Nàng nhìn chằm chằm con rắn. Không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Vì nó và nàng là đồng loại sao?
Tự nhiên... thấy nhớ nơi đó quá.
Philimena Hiddleston
"Mình có nên về không?"
Philimena Hiddleston
"Dù sao ngoài bà Emi ra cũng chẳng có ai quan tâm nếu Philimena biến mất."
Philimena Hiddleston
"Mình chỉ cần để lại một bức thư cho bà ấy là được mà..."
Philimena Hiddleston
"Bà ấy hẳn sẽ rất vui nếu mình được sống hạnh phúc hơn."
Philimena Hiddleston
"Mọi chuyện... có lẽ là bắt đầu từ ngày đó nhỉ?"
Philimena Hiddleston
"Nếu mình không trốn đi, nếu mình không thế chỗ Philimena thì chắc chắn sẽ không phải chịu đau khổ rồi."
Philimena Hiddleston
"Nhưng nếu thế mình sẽ không bao giờ được bố mẹ yêu thương..."
Nàng chỉ muốn có được thứ gọi là 'tình thương của cha mẹ' thôi mà.
Những giọt nước mắt bị "nhốt" cả ngày trời bắt đầu đua nhau chạy ra khi rào chắn biến mất.
Chúng chạy ra từ khóe mắt, lăn thật nhanh trên đôi má nàng rồi hoặc là rơi xuống giường, hoặc là rơi vào bàn tay và chiếc váy nàng mặc.
Bởi điều đó khiến nàng trông thật yếu đuối.
Nhưng nàng không cách nào ngăn được những giọt nước mắt ấy.
Nàng mệt mỏi nằm phịch xuống giường, nhắm đôi mắt của mình lại, mong rằng có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Rắn nhỏ rời khỏi cái đệm của nó, chầm chậm bò đến chỗ nàng.
Silly
Thật đáng thương. Sss
Silly
Để ta giúp cô nhé? Sss
Nó nghến người lên, đưa cái đầu của nó chạm vào trán nàng.
Được một lúc, một ánh sáng lóe lên sau đó dần biến mất.
Comments
~Nguyệt Nhi~
chị cứ khóc đi, ko sao hết, có em ở bên cạnh chị rùi, khóc xong sẽ đỡ buồn hơn
2025-06-11
0
Ozzy
Tại bà tác giả á
2023-09-30
1
Miêu Tử
Oa?? Chị Phili là rắn sao?
2023-08-31
0