Chap 2

Tua đến hôm sau
Trần Kha
Trần Kha
Đan Ny..đừng mà..đừng bỏ chị *bật dậy*
Trần Kha
Trần Kha
Hóa ra chỉ là mơ thôi
Cô đi lại tủ lấy hũ thuốc ra bỏ hẳn 2 viên vào miệng
Trần Kha
Trần Kha
Mình dùng nhiều thuốc như vậy có sao không ta mà thôi kệ đi cho dù có chết cũng chẳng có ai để tâm đâu
*dưới nhà*
Trần Kha
Trần Kha
Mọi người đi đâu hết rồi nhỉ
Trần Kha chán nản lấy áo khoác da mặc vào rồi đi ra ngoài
Nơi mà cô đi chính là nơi mà lúc trước nàng và cô lần đầu gặp gỡ mặc dù đã trôi qua rất nhiều năm nhưng khung cảnh lúc đó Trần Kha vẫn còn nhớ như in ở trong đầu, chưa một phút giây nào mà cô quên đi nó
Trần Kha
Trần Kha
*ngồi bệch xuống bãi cỏ*
*hồi tưởng*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Là lá là la la là *tung tăng nhảy múa*
Trần Kha
Trần Kha
*chăm chú nhìn điện thoại*
Rầm
Trần Kha
Trần Kha
Ui *ngã xuống đất*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Nè chị gì ơi chị không sao chứ *chạy lại*
Trần Kha
Trần Kha
Chị..chị không sao đâu *đứng dậy*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Em xin lỗi là em vô ý quá *cười*
Trần Kha
Trần Kha
*em ấy cười đẹp thật*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Nè chị gì ơi chị có nghe em nói không dọ *quơ quơ tay*
Trần Kha
Trần Kha
*đứng hình*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
CHỊ GÌ ƠI *hét*
Trần Kha
Trần Kha
Hả? Gì? cháy nhà ở đâu
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*bật cười*
Trần Kha
Trần Kha
*ngơ ngác*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Mà chị có bị thương ở chỗ nào không
Trần Kha
Trần Kha
Chị không sao nhưng chị vô ý quá là do chị không để ý
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Cũng do em một phần cả
Cô cúi người xuống giúp nàng nhặt sách lên, lúc mà nhặt cuốn cuối cùng thì tay của hai người bất giác chạm vào nhau
Trần Kha
Trần Kha
*nhìn nàng*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*nhìn cô*
Hai người cùng nhau cầm cuốn sách lên, sau đó thì mặt mày của ai cũng đều đỏ ửng lên hết
Trần Kha
Trần Kha
Chị..chị có thể hỏi tên em không
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
À được em tên Trịnh Đan Ny ạ
Trần Kha
Trần Kha
Còn chị là Trần Kha
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*cười*
Trần Kha
Trần Kha
*cười theo*
*thực tại*
Trần Kha
Trần Kha
Ước gì chúng ta có thể quay lại thời điểm lúc đó nhỉ
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Trần Kha sao cô ở đây *đi tới*
Trần Kha
Trần Kha
Chẳng lẽ tôi không có quyền ở đây sao
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Không phải ý tôi là sao tự nhiên cô lại ra đây ngồi *ngồi kế bên*
Trần Kha
Trần Kha
Chỉ là muốn ôn lại một chút kỉ niệm cũ thôi
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Ra thế
Trần Kha
Trần Kha
Còn cô sao lại ra đây
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Tôi và Tùng Anh chỉ vô tình đi dạo ngang qua thôi
Trần Kha
Trần Kha
Ừm
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Mà Trần Kha nè tôi hỏi chị một chuyện có được không
Trần Kha
Trần Kha
Được
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Chị có hận tôi vì ngày đó tôi đã bỏ rơi chị mà ra nước ngoài du học không?
Câu hỏi này của nàng khiến cho Trần Kha phải suy nghĩ rất lâu
Trần Kha
Trần Kha
Có, rất hận là đằng khác
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Vậy còn bây giờ thì sao
Trần Kha
Trần Kha
Bây giờ thì hết rồi
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Sao lại hết
Trần Kha
Trần Kha
Bởi vì tôi không là cái gì của cô nên làm gì đủ tư cách để mà giận với chả hờn chứ
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Trần Kha chị có thể ôm tôi không
Trần Kha
Trần Kha
*nhướng mày*
Trần Kha đứng dậy kéo nàng lại ôm một cái thật chặt và...
Tùng Anh vô tình nhìn thấy
Tùng Anh(hắn)
Tùng Anh(hắn)
Khốn nạn *đấm cô*
Trần Kha
Trần Kha
*té xuống đất*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Anh làm gì vậy a
Tùng Anh(hắn)
Tùng Anh(hắn)
Em và nó có phải là đang làm chuyện gì sau lưng anh có đúng không
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Em không có chẳng qua là bọn em lâu ngày không gặp nên mới...
Trần Kha
Trần Kha
Ghen à *lau máu ở khóe môi*
Tùng Anh(hắn)
Tùng Anh(hắn)
Mày là đang dụ dỗ em ấy có đúng như vậy không? *siết cổ áo cô*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Nè anh hiểu lầm rồi
Trần Kha
Trần Kha
Nếu đúng thì đã làm sao?
Tùng Anh(hắn)
Tùng Anh(hắn)
*đấm vào bụng cô*
Trần Kha
Trần Kha
A *ngồi khuỵu xuống*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Đủ rồi ❄
Tùng Anh(hắn)
Tùng Anh(hắn)
*nhìn nàng*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Em với cô ta vốn đã cắt đứt từ nhiều năm về trước rồi và bọn em cũng chỉ còn là quá khứ thôi, anh đừng hiểu lầm nữa
Tùng Anh(hắn)
Tùng Anh(hắn)
Nếu em đã nói vậy thì được rồi
Tùng Anh(hắn)
Tùng Anh(hắn)
Còn mày *chỉ cô*
Trần Kha
Trần Kha
Tôi thì sao?
Tùng Anh(hắn)
Tùng Anh(hắn)
Nếu để tao còn nhìn thấy cảnh mày quyến rũ em ấy thì đừng có trách tại sao tao ác ❄
Trần Kha
Trần Kha
*cười nửa miệng*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Thôi mình đi anh *kéo tay hắn*
Tùng Anh(hắn)
Tùng Anh(hắn)
Được thôi em yêu *hôn trán nàng*
Trần Kha đứng nhìn hai người họ tay trong tay mà chỉ biết nở ra một nụ cười chua chát
Trần Kha
Trần Kha
Đến cuối cùng tôi chỉ là một món đồ chơi của em thôi, thích thì dùng mà không cần thì vứt *cười nhạt*
Trần Kha đem theo nét mặt u sầu quay trở về nhà
Tưởng Vân
Tưởng Vân
Em đi đâu từ sớm vậy làm bọn này lo muốn chết đi được
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
*chạy lại giữ vai cô*
Trần Kha
Trần Kha
Chị hai đau em... *nhăn mặt*
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
Ai đánh em *sờ má*
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Bị đánh? *chạy tới xem*
Trần Kha
Trần Kha
Không có ai là tự em làm mình bị thương thôi *né tránh ánh mắt*
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
Chị còn không hiểu tính cách của em sao? Nói đi rốt cuộc là ai dám đánh em hả 💢
Trần Kha
Trần Kha
NÓI RỒI THÌ CÓ GIẢI QUYẾT ĐƯỢC VẤN ĐỀ SAO *quát*
Tưởng Vân
Tưởng Vân
*giật mình*
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
*đơ*
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Kha à
Trần Kha
Trần Kha
Em xin lỗi *chạy một mạch về phòng*
Tưởng Vân
Tưởng Vân
Thiên Thảo à chị nghĩ Trần Kha không có ý quát em đâu
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
Chị yên tâm em hiểu mà
Chu Di Hân
Chu Di Hân
*đi lên phòng cô*
_______________
Trần Kha
Trần Kha
Đan Ny...tại sao hết lần này tới lần khác em lại khiến tôi đau khổ như vậy chứ hả *đập đồ*
*Xoảng*
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Trần Kha chị bình tĩnh lại đi *ôm cô*
Trần Kha
Trần Kha
Em buông chị ra *vùng vẫy*
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Chị làm như vậy cũng không có ích lợi gì cả mà càng khiến cho bản thân càng thêm đau khổ thôi
Trần Kha
Trần Kha
*ngồi xuống giường*
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Nghe em hãy buông bỏ những thứ không thuộc về mình...
Trần Kha
Trần Kha
Cái gì mà không thuộc về chứ? ngay từ đầu em ấy vốn là của chị...là của chị...LÀ CỦA CHỊ
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Rồi của chị tất được chưa bình tĩnh một chút đi, chị càng tức giận thì sẽ rất dễ làm ra những chuyện sai lầm đó
Trần Kha
Trần Kha
Chị hiểu mà cảm ơn lời khuyên của em
Lúc này điện thoại của Chu Chu bất ngờ đổ chuông, là Bách Hân Dư gọi tới
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Em ra ngoài nghe máy chút
Trần Kha
Trần Kha
Được rồi
________________
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Em nghe nè chị
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Em ở bên đó vẫn tốt chứ
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Dạ vẫn ổn còn chị thì sao?
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Chị cũng sắp xếp gần xong công việc bên này rồi chắc khoảng tuần sau chị về á
Chu Di Hân
Chu Di Hân
1 tuần lận á *giọng moe*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Thôi ngay cái giọng đó đi cô nương
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Tại người ta nhớ chị chứ bộ
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Thật khum!?
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Ơ chị không tin em à
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Tin em tin chị được chưa
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Đợi chị về *hôn lên điện thoại*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Oke *giống Chu Chu*
_______________
Trần Kha
Trần Kha
*lấy thuốc ngủ bỏ vào miệng*
Trần Kha
Trần Kha
*Ngã xuống đất*
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Trần Kha chị vẫn... *chạy vào*
Trần Kha
Trần Kha
...
Chu Di Hân
Chu Di Hân
TRẦN KHA *đỡ cô*
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Chị..tỉnh lại sao chị lại làm điều dại dột như vậy hả *hoảng loạn*
Chu Di Hân
Chu Di Hân
MỌI NGƯỜI ƠI *hét*
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
Chuyện gì vậy *chạy vào*
Tưởng Vân
Tưởng Vân
Trần Kha nó bị sao vậy
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Chị ấy..hức..dùng thuốc ngủ để tự tử *vừa khóc vừa nói*
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
CÁI GÌ
Tưởng Vân
Tưởng Vân
Sao em ấy lại làm điều ngu ngốc này vậy chứ
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
Không kịp nữa nhanh đưa nó tới bệnh viện ❄
*Tại bệnh viện*
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
*đi ra*
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
Em ấy thế nào?
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Cũng còn may là mọi người đưa Trần Kha vào đây kịp lúc nên mới giữ được tính mạng *lau mồ hôi*
Tưởng Vân
Tưởng Vân
Được rồi cảm ơn em
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Ai vậy hai chị?
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Tôi xin tự giới thiệu tôi là Thẩm Mộng Dao trưởng khoa tại bệnh viện này và là bạn thân của bọn họ *đưa tay ra*
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Tớ là Chu Di Hân *bắt tay*
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Mà rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì khiến cho Trần Kha không tha thiết sống nữa vậy
Chu Di Hân
Chu Di Hân
*kể*
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Là do cô ta sao?
Tưởng Vân
Tưởng Vân
Tuy hiện giờ bọn chị vẫn chưa biết nguyên nhân nhưng chắc có lẽ một phần cũng do cô ta
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
Chị nhất định không tha cho ả
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Đừng chị đừng làm bậy bạ Trần Kha mà biết là chị ấy sẽ rất hận chị đấy
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
Thà để nó hận chị còn hơn là để nó phải chịu nhiều đau khổ vì một người không xứng đáng
Tưởng Vân
Tưởng Vân
Thôi vợ ơi chuyện của tụi nó để tụi nó tự giải quyết đi mình xen vào làm chi cho mệt
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
Ờ chị nói hay quá Trần Kha đâu phải là em gái chị nên chị có thèm quan tâm gì đâu
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Rồi hai bà đứng đó cãi nhau quài đi nhen có tình vào trong không vậy trời
Tưởng Vân
Tưởng Vân
À thôi tụi này đi mua đồ một chút rồi quay lại sau, Chu Chu nhờ em canh giùm Trần Kha nhé
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Dạ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Mình vào thôi cậu
Chu Di Hân
Chu Di Hân
_______________
Trần Kha ở trong phòng đã tỉnh từ lúc nào nhưng chỉ là đang muốn ngủ, ngủ một giấc mà cô không bao giờ muốn tỉnh lại
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Kha chị thấy trong người thế nào
Trần Kha
Trần Kha
Chị ổn
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Chỉ vì cô ta mà chị không thiết tha gì mạng sống sao 💢
Trần Kha
Trần Kha
Đúng, bởi vì em ấy là tất cả đối với chị *khẽ cười*
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Nhưng...
Trần Kha
Trần Kha
Chị biết 2 đứa tính nói gì nhưng làm ơn đi chị không muốn nghe bất cứ lời nói xấu nào về em ấy nữa đâu ❄
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Được rồi bọn em không nói nữa
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Nhưng em hỏi chị nè
Trần Kha
Trần Kha
Vụ gì
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Tại sao lại dùng nhiều thuốc an thần như vậy hả
Trần Kha
Trần Kha
Đó là việc của chị em không cần phải biết ❄
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Chị đừng như vậy nữa mà bọn em cũng là vì lo cho chị thôi
Trần Kha
Trần Kha
Chị không cần ai phải lo cho mình hết nên các em làm ơn hãy để chị yên đi có được không
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Chị à...
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Được rồi bọn em ra ngoài khi nào cần gì chị chỉ cần hét một tiếng là bọn em sẽ vào ngay
Trần Kha
Trần Kha
*nhắm mắt*
Thẩm Mộng Dao bị Chu Di Hân lôi ra ngoài với nét mặt khó chịu
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Nè sao cậu không để tớ nói hết chứ
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Cậu nghĩ Trần Kha sẽ chịu nghe chắc?
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Nhưng chúng ta cũng không thể đứng im nhìn chị ấy ngày ngày đau khổ như thế được
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Rồi cậu định làm gì? đi đánh Trịnh Đan Ny cho bỏ ghét à
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Đúng vậy
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Ngu ngốc *bỏ đi*
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
Thẩm Mộng Dao - bác sĩ
*Não vẫn đang loading*
_____________
Trần Kha
Trần Kha
Tại sao không để tôi chết? tại sao cái thế giới này cứ luôn muốn chống lại tôi vậy hả ❄
Trần Kha
Trần Kha
Trịnh Đan Ny
Trần Kha
Trần Kha
Tôi hận em
Trần Kha
Trần Kha
Nhưng tôi lại không thể ngừng yêu em...
-Hết chap-
Hot

Comments

´꒳`ⒼⒾⓃⓃⓎ×͜×

´꒳`ⒼⒾⓃⓃⓎ×͜×

nổi da khủng long rồi nè bà ơi

2024-09-21

0

王翻⭐

王翻⭐

thấy ghê🤮🤮

2024-05-30

2

ℝ𝕒𝕟🌻

ℝ𝕒𝕟🌻

kinh tởm

2023-12-04

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play