Chó Điên Sánh Đôi Bạo Chúa

Chó Điên Sánh Đôi Bạo Chúa

Ep.1: "Trách nhiệm"

Mỗi người trong chúng ta đều phải gánh vác rất nhiều "trách nhiệm" trên đôi vai của mình
Vậy, đã bao giờ bạn dừng lại và định nghĩa thử xem, hai từ đầy nặng nề này là gì chưa?
Là thứ mà từ khi sinh ra bạn đã có, bạn bắt buộc phải hoàn thành?
Là thứ mà gia đình và xã hội mong chờ vào bạn, bạn bắt buộc phải hoàn thành?
Là thứ mà người khác cho bạn, hi sinh cho bạn, bạn bắt buộc phải trở thành chỗ dựa và đền đáp?
Đã bao nhiêu lần bạn được nghe những câu nói này "Trách nhiệm bây giờ của con là phải học tập!" hay "Trách nhiệm bây giờ của mày là nuôi sống cái nhà này!"
Khi tôi còn nhỏ, vì người lớn nói như vậy, nên tôi chỉ biết vâng lời và làm theo những gì mà họ nói
Tôi là đứa con trai duy nhất được đi học trong gia đình, anh trai tôi đã phải nghỉ ở nhà để đi làm, kiếm tiền cùng bố mẹ để nuôi tôi
Tôi rất biết ơn họ, vì khi ấy tôi vẫn còn nghĩ: "À, gia đình hi sinh nhiều như thế vì mình, mình nhất định phải thật thành công để đền đáp cho họ."
Hai từ "trách nhiệm" này vô tình bám chặt lên đôi vai tôi, kiểm soát cuộc sống của tôi
Nhưng chỉ khi lớn hơn một chút, tôi đã nhận ra, thật ra thế giới này không rực rỡ đến vậy
Bởi vì ngay trong gia đình, tôi cũng không "hạnh phúc" đến vậy
Trong suốt thời tiểu học, tôi đã luôn nỗ lực, chăm chỉ học hành để bố mẹ và anh hai cảm thấy tự hào về tôi
Họ luôn dành cho tôi những cái ôm tán thưởng, những lời nói động viên để tôi tiếp tục tập trung vào con đường học tập
"Ba biết con sẽ làm được mà!"
"Đúng là con của mẹ, con sẽ làm được thôi!"
"Anh thấy em đã làm rất tốt!"
Vì vậy, tôi cũng tưởng rằng, bản thân mình đang từng bước hoàn thành mong ước của tất cả bọn họ
Nhưng tất cả chỉ là "Dối trá"
Ẩn ý sau tất cả những lời hoa mỹ đó lại là những lời chỉ trích vô cùng tàn nhẫn
"Mày nhất định phải làm được!"
"Mày có thể nói rằng mày không làm được sao?"
"Mày đã được đi học đấy, mày đáng lẽ ra phải làm tốt hơn chứ?"
Năm ấy tôi lên cấp 2, vào thời gian đầu việc học hành của tôi vẫn luôn được duy trì và đạt được kết quả rất tốt
Nhưng khi vào khoảng nửa năm đầu, chương trình học bắt đầu khó hơn, tôi gần như không thể đuổi kịp các bạn cũng như lượng kiến thức ngày một tăng dần
Lần đầu tiên, tôi đã thất bại
Học kì ấy tôi tụt xuống học sinh trung bình
Tôi đã mong chờ rằng mình sẽ được mọi người động viên và bảo với tôi một câu "Cố lên"
Nhưng thực tế phũ phàng kéo con người ra khỏi những mộng tưởng
Tôi đã bị đánh, bị tát, bị sỉ vả, buộc phải gánh chịu những lời nói cay nghiệt nhất
Chỉ khi bị dồn đến mức đường cùng hay không thể thỏa mãn mong muốn của mình, bản chất con người sẽ được bộc lộ
Sau ngày hôm ấy, bố mẹ bắt đầu bắt buộc tôi học nhiều hơn trước
Anh trai cũng bắt đầu xa lánh và ghét bỏ tôi
Tôi đã tự hỏi rốt cuộc tại sao mọi người lại trở nên như vậy?
Nhưng không phải sao lại "trở nên" như vậy, mà là ngay từ ban đầu nó đã như vậy, chỉ là bây giờ nó mới bộc lộ ra mà thôi
Nếu như tôi không học hành chăm chỉ, tôi sẽ bị đánh
Nếu như tôi học hành chăm chỉ, tôi cũng sẽ bị đánh vì chưa đạt được kỳ vọng của họ
Cuối cùng, tôi đã lớn lên cùng với những trận đánh và những tiếng mắng chửi
Tôi lại tiếp tục tưởng rằng sau khi hết đại học, tôi sẽ được tự do
Nhưng không, đấy lại là bắt đầu cho một bi kịch
Tôi đã làm theo ý của họ, đi làm cho một công ty nổi tiếng với mức lương trên trời
Tôi ngày từng ngày nhích từng bước để cố gắng thăng chức
Nhiều khi tôi muốn buông bỏ hết tất cả, nhưng "trách nhiệm" lại giống như một xiềng xích trói buộc tôi lại, không cho phép tôi rời bỏ chúng
Bắt đầu từ ngày tôi đi làm, bố mẹ và anh hai đã không còn đi làm nữa
Tôi trở thành trụ cột nuôi sống gia đình
Trong khi tôi đi làm vất vả, họ lại vui sướng hưởng thụ một cuộc sống xa hoa của tiền và danh lợi
Tôi leo lên được cái chức cao nhất nhì công ty bằng mồ hôi và nước mắt
Họ lại chỉ biết hưởng thụ, mặc cho tôi nhiều lần gào thét, phẫn nộ
Nhưng lần nào cũng như lần nào
Kết quả cũng chỉ có một
"Gia đình này đã cho mày ăn học, đáng lẽ ra mày nên làm tốt hơn nữa thay vì ngồi đây và than vãn!"
Không chỉ vậy, anh trai tôi nhiều lần gây ẩu đả, sử dụng chất kích thích, ăn chơi lêu lổng, anh ta chìm đắm vào những mỹ lệ của cuộc sống
Tôi là người luôn đứng đằng sau dọn dẹp đống rắc rối mà anh ta làm ra
Bỗng một ngày, công ty của tôi thất thế, toàn bộ cổ phiếu tụt dốc không phanh, nội bộ lục đục, tham nhũng, trốn thuế khiến cho toàn bộ nhân viên thất nghiệp
Tôi cũng không ngoại lệ
Gia đình này giờ đây nợ nần chồng chất vì cờ bạc của mẹ, bố vì uống rượu mà gây sự với xã hội đen, lại tiếp tục nợ nần. Anh trai thì vẫn giữ thói ăn chơi, tiêu xài hoang phí
Lần đầu tiên tôi mới thấy mệt mỏi như thế này
Một ngày tôi ngủ 2 tiếng, làm rất cả những thứ có thể làm: đi bê vác, quét rác, dọn đường, nhân viên phục vụ,...để kiếm tiền trả nợ cho gia đình
Nhưng tôi vẫn phải chịu đựng, vì đó là "Trách nhiệm" của tôi
Tôi không thể phản kháng, mặc dù tôi đã cố vùng vẫy trong vũng bùn này rất lâu rồi, nhưng vẫn không thể nào thoát ra được
"Trách nhiệm đối với tôi chính là gánh nặng"
Tôi đã sống cả một đời vì trách nhiệm với gia đình
Còn bản thân tôi thì sao?
Tôi chưa bao giờ một lần tự sống cho cho bản thân mình
Cái gì quá cũng không tốt, bao nhiêu áp lực cuối cùng chấm dứt
Tôi tự kết liễu cuộc đời mình
Hot

Comments

🎧_Jaechi Rojo_🔞

🎧_Jaechi Rojo_🔞

ôk

2023-08-06

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play