Chương 2

Tôi cố gắng hít hơi lấy lại sự bình tĩnh để trả lời tin nhắn bằng cách gửi một nhãn dán hình mặt cười, rồi nhanh trí cầu cứu đứa bạn thân Mai Vy.

"Huhu...mày ơi, tao lỡ chọc vào thủ khoa trường mày ạ! Giờ Hoàng Dương còn nhắn tin bảo làm quen tao đấy mày ạ, huhu...tao không biết làm sao nữa!!". Tôi vừa khóc lóc vừa kể lể.

"Gì...??? Mày chọc cả vào Dương á? Hôm đấy mày cứ nằng nặc đòi tham quan trường một mình cho bằng được cơ. Giờ nó là lớp trưởng đấy!". Mai Vy nói qua điện thoại nhưng tôi đủ hiểu là cậu ấy lo cho tôi tới mức nào. Biết sao được, cậu ấy là bạn thân của tôi cơ chứ.

"Haizz, giờ như này, mày nhắn tin xin lỗi Hoàng Dương đi!". Mai Vy thở dài nói với tôi.

"Ừm...để tao thử!". Nói xong, tôi liền cúp máy Mai Vy để nhắn tin xin lỗi cậu ta.

[ Tôi : Thật sự xin lỗi cậu! Vì làm cậu bẽ mặt! Tôi xin hứa...à không, xin thề không làm như vậy với cậu nữa. Mong cậu bỏ qua nhé!]

Nói vậy thôi, chứ chọc người là chuyện đã ăn sâu trong máu tôi rồi. Cứ nghĩ cậu ta sẽ đồng ý lời xin lỗi của tôi nhưng tôi đã lầm, tôi lầm to. Cậu ta tinh ranh hơn tôi tưởng.

[ Hoàng Dương : Cậu đoán xem tôi có đồng ý lời xin lỗi này của cậu không?]

Tới đây, tôi chỉ biết câm nín không biết nhắn lại ra sao. Cậu ta lại nhắn thêm một dòng khiến tôi bẽ bàng.

[ Hoàng Dương : Tôi đoán chắc rằng cậu còn sẽ chọc tôi, đúng không? Nhưng cậu đừng quên tôi là lớp trưởng, 3 tuần trực nhật sắp tới tôi có thể giao cho cậu làm.]

Cái tên chết bầm này biết thuật đọc suy nghĩ của người khác qua tin nhắn à, lại còn tính không chừa cho tôi con đường sống với 3 tuần trực nhật. Tôi bức bối nhắn lại.

[ Tôi : Cậu muốn gì? Nói nhanh!]

[ Hoàng Dương : Muốn tôi tha thì cũng được thôi. Mỗi sáng, cậu phải mua cho tôi thức ăn sáng. ]

[ Tôi : Được rồi, chốt !]

Cái tên này ranh mãnh quá. Tôi đoán chắc rằng hắn ta đang nằm dài lên ghế sofa cười nhạo tôi. Thiệt là tức chết tôi rồi.

Thế là buổi sáng hôm sau, Mai Vy qua chở tôi đi học. Cậu ấy thấy lạ khi tôi mua thức ăn sáng, bèn hỏi

" Tao nhớ lúc trước mày toàn ăn ở nhà mà, sao hôm nay lại mua thức ăn rồi. Chả nhẽ...mày ăn chưa đủ no sao?"

" Mày điên à? Cái này, tao mua cho tên chết bầm kia!". Vừa nói, tôi vừa tức.

" Tên chết bầm? À...ra là lớp trưởng lớp mình!"

" Chứ còn ai vào đây chứ!"

Cứ thế, suốt dọc đường đi. Mai Vy cứ cười tôi suốt.

Bây giờ chỉ mới 6 giờ 15 phút, chắc hắn ta chưa đến đâu nhỉ? Tôi và Mai Vy đi vào lớp. Lớp vắng tanh, tôi mới phát hiện một bóng dáng, đó chính là Hoàng Dương, cậu ta còn đến sớm hơn cả chúng tôi. Tôi ngồi xuống bàn của mình, đưa hộp thức ăn cho cậu ta với khuôn mặt không mấy vui vẻ.

" Nè, của cậu! "

" Thức ăn của cậu có bỏ độc không đấy?". Cậu ta nhận lấy hộp cơm rồi xoi xét rất kĩ càng, hỏi tôi.

" Yên tâm, thức ăn không có độc đâu mà lo. Nếu không yên tâm, có Mai Vy làm chứng, Mai Vy mua chung với tôi."

Mai Vy gật đầu lia lịa đảm bảo rằng không có độc, rồi quay lên cười khúc khích. Tôi liền chuyển chủ đề, tránh Mai Vy lại chọc tôi suốt quãng đường về.

" Sao cậu đến sớm vậy?"

Hoàng Dương quay đầu lại, tiến sát tới chỗ tôi. Chất giọng trầm ấm của cậu ta cất lên, yết hầu của cậu ta lên xuống.

" Sao? Bây giờ còn muốn biết lý do tại sao tôi đến sớm, hửm?"

" Tùy...tùy cậu muốn trả lời hay không."-Tôi ngượng chín cả mặt, lắp bắp trả lời.

" Tôi đến sớm là vì..."

Hot

Comments

Lọt top 10 đổi tên

Lọt top 10 đổi tên

...Anh, hay là mình cưới nhau liền đi!!!

2025-06-14

0

YY

YY

Ổng hỏng ác ai ác 😐

2025-06-16

1

Silvia

Silvia

ê má, truyện bà hài quãi🤣🤣

2025-06-03

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play