[SuMin/MinGa] Kiếp Duyên! Vị Tình?
chapter 3
đâu đâu cũng là những người đi đường mặc đồ rực rỡ cho ngày cuối tuần
nhìn nụ cười trên môi họ kìa...
có thể nhìn thấy xã hội bây giờ đã đủ hiểu biết
nụ cười ấy đã không còn là cảm xúc ngây ngô tươi tắn thay vào đó là một sự gượng gạo
dùng nó chỉ để cười cho qua
một người đang có những dòng suy nghĩ vừa nãy
Park JiMin
thành phố trông thật nhạt nhẽo
Park JiMin
những nụ cười, tiếng cười giả dối đấy khiến ai cũng phải buồn nôn
Park JiMin
lũ con người âm mưu
tiếng gõ cửa dập tắt đi suy nghĩ
TaeHyung bối rối gãi đầu cố quay đi hướng khác mà nói
Kim TaeHyung
ơ... ờm không phải cứ suốt ngày cứ ngồi trong bang là tốt đâu
Kim TaeHyung
mày cũng nên đi giải trí vào ngày vui chơi này
Park JiMin
ngày này ai đã nói là ngày để chơi?
Park JiMin
nhà nước chỉ thông báo là ngày được nghỉ làm
Park JiMin
nhưng quyền làm hay không là do người đó
Park JiMin
đi chơi có giúp được gì?
Park JiMin
mày muốn tao phải đi ra ngoài nhìn những cái thứ giả tạo ấy?
sắc mặt Min chợt đen lại khi nghe Tae muốn rủ mình đi chơi
Park JiMin
nếu muốn đi thì mày cứ đi
Park JiMin
tao sẽ không bao giờ bước chân ra cái thế giới đáng sợ đó thêm lần nào
Kim TaeHyung
mày làm việc như thế hoài sẽ hao sức lắm
Kim TaeHyung
đã vậy còn bỏ ăn
Kim TaeHyung
mày phải làm nhiều việc lắm đấy
Kim TaeHyung
nguy hiểm luôn kề sát mày
Kim TaeHyung
mày cứ cắm đầu vào thứ hại cho mày thì cái ngày đó cũng lập lại thôi
mắt Y trừng lên nhìn thẳng vào anh
Park JiMin
có lẽ mày đã quên phép tắc rồi nhỉ?
Park JiMin
chuyện của tao cấm mày xen vào
Park JiMin
sức khỏe tao ra sao cũng là tao chịu
Park JiMin
mỗi người nên sống đời của riêng mình đi
Park JiMin
mày nói nguy hiểm luôn bên tao vậy mà mày còn rủ tao ra cái thế giới ngoài kia
Park JiMin
nó còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì
Park JiMin
hay là mày có ý định gì không tốt?
trên tay cầm hai khẩu súng
Kim TaeHyung
tao không nói mày nữa
Kim TaeHyung
bình tĩnh đi JiMin
Kim TaeHyung
tao sẽ không nói gì nữa đâu
Kim TaeHyung
JiMin à tao có mang đồ ăn nên ăn một chút...
Park JiMin
tao cần sự riêng tư
Kim TaeHyung
cả hôm nay mày đã không ăn gì rồi chi bằng mày bắn tao một cái rồi mày ăn gì đi
Park JiMin
chịu bắn chỉ vì người khác là cách làm ngu xuẩn nhất
Park JiMin
mày không đi thì tao không chắc sẽ làm gì mày đâu đấy
anh chỉ đặt khay cơm xuống
Kim TaeHyung
được rồi, bình tĩnh lại
Kim TaeHyung
tao ra ngoài, không làm phiền mày nữa
Kim TaeHyung
ít nhất hãy ăn gì đó
Park JiMin
chịu bị bắn để cho người khác có lợi...
Park JiMin
là sự ngu dốt nhất
nhìn ra xe cộ đông đúc ngoài phố
Park JiMin
nhưng lại dơ bẩn
là nơi Y có thề giải tỏa mọi thứ
hai tên lính đứng chào đón
Park JiMin
cùng lắm là những bậc cấp về tiền bạc
Park JiMin
tôi nhìn thấy bản thân từ các anh
Park JiMin
tôi cũng chỉ là người bị bỏ
từng căn lồng sắt có ghi số
bên trong là các người đáng thương
nói đúng hơn là những cô gái mình đấy thương tích
mở nhẹ cái lồng còn mới khác với lại mấy cái lồng cũ kĩ kia
nâng cằm cô gái yếu đuối đấy lên
cô gái ấy ngoan ngoãn ngẩn mặt lên
gương mặt dính bùn đất, vết xước
đôi mắt trong suốt đó cũng đã ngấn lệ
Park JiMin
nhưng chỉ tiếc cô là con gái
Park JiMin
cô cảm thấy thế nào?
Park JiMin
cô có nghĩ gì về tôi không?
:tôi không dám thưa ngài t...
Park JiMin
tôi ghét được gọi như vậy
Park JiMin
cứ như tôi đang gọi cô
Park JiMin
tôi biết cô cũng không thích như thế đâu
Park JiMin
tôi không muốn một cô bé nhỏ nhắn như này lại đi diễn bộ mặt kính trọng rối nói dối tôi
Park JiMin
tôi chẳng phải đã nhốt cô vào đây giam cầm cô sao?
Park JiMin
tại sao tôi lại không xấu?
:đúng, tất cả các cô gái ở đây đều giống tôi xuất thân tầm thường không quen gì nhau
:nhưng anh biết tôi đã tìm thấy điểm nào giống nhau giữa tôi và bọn họ không?
:dù anh rất đáng sợ, vẻ ngoài ai cũng nghĩ là ác quỷ nhưng khi hiểu rồi mới biết chính anh là ân nhân của chính mình
Park JiMin
tôi đã từng giúp ai đâu?
:không phải, mỗi người trong chúng tôi đều có quá khứ buồn riêng khi tuyệt vọng sắp bước đến cái c. h. ế. t lại có anh
:cưu mang về đây, dẫu anh lạnh nhạt chẳng quan tâm gì, đem chúng tôi nhốt ở đây nhưng nó không khác gì là thiên đường cả
:hằng ngày anh đều trò chuyện, cho đủ cái ăn, cái mặc, nó tuyệt vời hơn với cuộc sống ngoài kia
:chúng tôi rất biết ơn anh, anh xứng đáng có một chỗ đứng cao, địa vị tốt
mãi một lúc lâu sau mới trả lời
Park JiMin
mấy cô đúng là ngốc
Park JiMin
tôi như vậy là đang làm sai luật pháp nước nhà, giam cầm đi sự tự do của các cô
Park JiMin
đáng lẽ phải ghét tôi chứ
Park JiMin
nhưng tôi không muốn sẽ có người lặp lại phiên bản sai lầm đấy của mình
Park JiMin
tôi nghĩ cô là một trong số người can đảm để nói ra lời này
Park JiMin
thì chắc cô cũng đã phải hứng chịu nhiều thứ hơn thế rồi
từ cô gái đó trong mắt JiMin lại hiện thêm bản thân thảm hại
Park JiMin
cô thật sự mạnh mẽ
Park JiMin
cô sẽ đối đầu được với thế giới ngoài kia thôi
Park JiMin
đừng quay đầu lại đây nếu chưa có được thành công
Min nhìn theo cô gái kia đi lên chuyến xe bus rời xa
Park JiMin
*một kẻ như mình lại được quý mến? *
Park JiMin
*mà dù sao những cô gái trong kia vẫn còn chưa đủ sự can đảm để bước ra thế giới*
Park JiMin
*nếu mà ra đây làm nên chặn đường của chính mình thì phải có tự tin nhất định*
nhìn vô quán bar náo nhiệt
đầu Y lóe lên dòng suy nghĩ
Park JiMin
*đời con người chỉ có một, ít nhất hôm nay mình phải đi để thỏa niềm đam mê thời ấy*
nơi mình chưa hề đến lần nào
Comments