Tôi nên kể từ đâu đây nhỉ? Mọi cảm xúc như theo dòng suy nghĩ của kí ức mà xoay vờn quanh tôi…
Tôi muốn đặt bút để viết ra nó…
Có lẽ tôi nên viết từ giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi nhỉ?
Vào năm 2007, tôi nhớ hôm ấy là một ngày rất đẹp, bầu trời trong xanh vô tận như chiếc màn khổng lồ ôm lấy thế giới này, màu nắng toả ra những tia sắc vàng rực rỡ như đánh thức mọi giác quan. Phủ lấy căn nhà, căng tràn sức sống.
Tôi cho rằng ngày đẹp trời như vậy, ắt hẳn sẽ gặp được chuyện vui vẻ. Và không quá lâu sau đó, tôi đã bắt gặp được bóng hình khiến tôi nhớ mãi không quên…
Nguyễn Minh Khánh (Bé)
Đẹp quá đi mất!
Em ấy đứng trong vườn hoa, vóc người nhỏ nhắn mặc chiếc đầm baby trông rất đáng yêu. Em trắng như cục bột vậy, còn những lọn tóc tơ mỏng manh dưới ánh mặt trời mà ngả sang màu nâu.
Tôi chăm chú nhìn em ấy, không biết vì sao có cảm giác thôi thúc tôi, để tôi lại gần bắt chuyện với em.
Nguyễn Minh Khánh (Bé)
Chào… chào cậu!
Tôi căng thẳng siết chặt bàn tay.
Trần Huyền Vi (Bé)
Em chào anh ạ!
Khoảnh khắc em quay lại nhìn tôi, tôi có một nhận định “vạn vật không sánh bằng em”, khi em cười tươi như hoa nở rộ lại làm những bông hoa xung quanh em trở nên ảm đạm.
Gương mặt em bầu bĩnh thơ ngây, đôi mắt đen huyền long lanh như hạt châu được bảo dưỡng kỹ càng, đôi môi chúm chím hồng nhuận xinh xắn. Em như một bé búp bê được chăm sóc cẩn thận vậy.
Nguyễn Minh Khánh (Bé)
Cậu mới chuyển tới đây sao? Tớ thấy cậu lạ lắm!
Trần Huyền Vi (Bé)
Dạ vâng, nhà em mới chuyển đến đây ạ. Nhà anh ở đâu thế?
Nguyễn Minh Khánh (Bé)
Nhà tớ ở kia. Ừm… Cậu tên gì?
Trần Huyền Vi (Bé)
Em tên Trần Huyền Vi. Năm nay em 10 tuổi. Mẹ nói ý nghĩa tên của em là “sự mầu nhiệm của đất trời.”
Nguyễn Minh Khánh (Bé)
Vậy anh hơn em một tuổi, anh tên Nguyễn Minh Khánh. Anh không biết ý nghĩa tên anh là gì nữa?
Tôi ngại ngùng gãi đầu, lại thấy em bật cười khúc khích.
Trần Huyền Vi (Bé)
Anh thật là tếu quá!
Tôi cười xoà.
Nguyễn Minh Khánh (Bé)
Vậy hả? Mà anh tên Nguyễn Minh Khánh đó, em nhớ không?
Trần Huyền Vi (Bé)
Dạ em nhớ rồi ạ, anh Khánh.
Bỗng có một tiếng gọi
Mẹ của Vi
Vi ơi, con đâu rồi?
Trần Huyền Vi (Bé)
Dạ, con nghe đây mẹ ơi.
Mẹ của Vi
Vào đây nào, con xem những món đồ nào là của con, để mẹ sắp xếp lại.
Trần Huyền Vi (Bé)
Dạ vâng, con về ngay đây.
Đoạn em quay sang nhìn tôi, ý muốn chào tạm biệt.
Trần Huyền Vi (Bé)
Em về nha anh Khánh, mẹ em gọi rồi.
Nguyễn Minh Khánh (Bé)
À… được. Hẹn gặp lại em sau.
Tôi vẫy tay chào, nhìn bóng dáng em dần khuất sau cánh cửa.
Đứng nhìn về phía nhà em, trong lòng tôi gợn lên từng tâm tình không biết gọi là gì?
Chỉ biết đó là cảm xúc vui vẻ khi được tiếp xúc, nói chuyện với Huyền Vi.
Có điều lúc ấy, tôi biết tôi đã có chút cảm mến với em. Tôi nghĩ em ấy chính là sự mầu nhiệm kỳ diệu được gửi đến cạnh tôi.
Comments
FB: TÔN TÚC
Tui có cảm giác tác phẩm này có 1 gam màu khác so với những bộ tui từng ghé
2023-09-02
1
tạm dừng viết
Hiến có bộ truyện chat nào mà lời văn vừa đẹp, nhẹ nhàng, còn không có lỗi như bộ này
2023-09-01
1
Nắng Mai
dth
2023-08-12
1