Nước mắt anh nhẹ nhàng lăn xuống gò má, không lâu sau anh cũng chìm vào giấc ngủ nhưng anh nào biết rằng người con trai anh hết mực yêu thương giờ đang chịu những cơn đau thấu trời mà anh nào biết
_________
ánh dương bắt đầu tràn ngập vào căn nhà nhỏ, không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng hót của những chú chim bên cửa sổ. lúc này anh mới tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh thì anh chỉ thấy khoản giường trống không có bóng dáng của cậu
Kageyama [Anh]
Hinata em đâu rồi!? HINATA! //hoang mang tột độ anh gọi tên cậu rồi bật dậy, thì hình ảnh trước mắt khiến anh sững người lại. Trước mắt anh là hình hài bé nhỏ của cậu đang ngồi ở góc phòng tay nắm chặt tờ giấy, mắt đã sưng lên vì khóc//
Kageyama [Anh]
Hinata em sao vậy...? Có chuyện gì vậy? //anh tiến lại gần cậu thì nhận ra trên tay cậu là bệnh án của anh,trên đấy còn in đậm một dòng chữ "bệnh nhân Kageyama Tobio chỉ còn sống được 7 tháng" //
Hinata [Cậu]
Tại sao...? //nước mắt cậu tuông ra//
Hinata [Cậu]
Sao anh lại không nói cho em biết chứ...? Hức...anh đã nói là...hức... Không-Không bỏ rơi em mà...//cậu khóc nấc lên//
Kageyama [Anh]
Anh... //không nói gì thêm, anh ôm chặt bóng hình nhỏ bé đáng thương của cậu vào lòng, nước mắt không biết từ khi nào lại tuôn ra trên khuôn mặt khốn khổ của anh. Bớt chợ cơ thể cậu co giật hơi thở khó nhằn đi//
Kageyama [Anh]
Hinata...Em sao vậy? Em bị làm sao vậy nè...? Đợi-đợi anh! Em gọi cấp cứu! Em đừng có chuyện gì xảy ra nhé!
Comments