Không! ngốc à? Tôi thích cậu! Tôi muốn cả đời này cậu là của riêng tôi! Cho nên xin hãy hẹn hò với tôi!
Hinata [Cậu]
T-tôi...tôi cũng thích cậu...//mặt cậu đỏ lên và lắp bắp nói//
Hai cậu cứ thế vui vẻ nắm tay nhau thật chặt tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ buông. Nhưng tình yêu nào mà không có biến cố...?
7 năm sau
//2 người đang gọi điện cho nhau//
Kageyama [Anh]
Hinata à hôm nay anh tăng ca đến sáng không về được, em cứ ngủ trước đi không cần phải chờ anh đâu
Hinata [Cậu]
Tiếc quá hôm nay là ngày kỉ niệm cưới 7 năm của chúng ta đó, em đã chuẩn bị cơm từ trưa dự định ăn xong chúng ta sẽ đi gặp mọi người ở karasuno để chơi bóng chuyền mà giờ anh lại phải tăng ca
Kageyama [Anh]
Đúng là tiếc quá nhỉ? Nhưng công việc hôm nay rất quan trọng anh không thể về được rồi, em cứ đi chơi với mọi người đi không cần phải lo cho anh đâu
Hinata [Cậu]
Thế anh làm đi em tắt máy đây muộn giờ hết cả rồi
Kageyama [Anh]
Đi chơi vui vẻ nha Vợ yêu
Hinata [Cậu]
Vâng chồng yêu em tắt máy đây
Kageyama [Anh]
//Nhìn số tài liệu chất thành đống anh không khỏi ngán ngẫm rồi nhìn lại chiếc đồng hồ vợ tặng mình, anh cười buồn rồi thầm nghĩ//
Kageyama [Anh]
"giá như anh có thể chăm sóc cho em đến lúc già nhỉ...?"
Anh bệnh ung thư gan giai đoạn cuối anh không muốn nói với cậu vì sợ cậu lo lắng nhưng phải làm sao đây? Anh chỉ còn vài năm để sống sao có thể chăm sóc cậu đến cuối đời được...
Sáng hôm sau anh lê tấm thân mệt mỏi về nhà vừa mở cánh cửa ra anh đã thấy cậu đang nằm ngủ trên ghế sofa
Comments