All Văn/Sau Khi Tỉnh Dậy Bỗng Nhiên Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi
Chính sách nhất thê đa phu
Trong phòng, Dương Bác Văn đang dùng máy tính để tìm hiểu nhiều loại tin tức khác nhau về thế giới song song này
Cậu sẽ không lãng phí một ngày hôm nay để đi paylak khắp nơi đâu.
Mặc dù tất thảy đều rất chân thực, tính cách mọi người so với bình thường cũng không có gì khác biệt, nhưng cậu vẫn cảm thấy như có thứ gì đó đang chống lại mình.
Trước đó cậu đã nghiên cứu về giấy đăng ký kết hôn và hỏi qua bộ phận chuyên môn. Quả đúng là như vậy, các chính sách quốc gia đã trở nên cởi mở hơn, do số lượng phụ nữ suy giảm mạnh nên xuất hiện hệ thống nhất thê đa phu, chính sách kết hôn đồng tính luyến cũng được phép thông qua.
Nhưng chính sách kết hôn cũng không thể đại biểu cho thứ gì, mấu chốt là tại sao cậu lại kết hôn với anh em của mình chứ! Đó là điều cậu không thể hiểu được nhất.
Hơn nữa, Weibo trên điện thoại của cậu tại sao cũng không thể đăng nhập được chứ?
Dương Bác Văn nhấp một ngụm trà sữa, vừa mới tìm được Weibo của chính mình ở trên mạng thì ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, doạ cho cậu sợ hãi trực tiếp gập laptop lại, tùy tiện cầm điện thoại lên rồi bấm bừa vào một ứng dụng để che đậy.
Lý Gia Sâm và Trần Tuấn Minh mở cửa bước vào, 2 người không phát hiện điểm gì bất thường, xem Dương Bác Văn đang quay lưng về phía bọn họ, không biết đang nhìn gì, Trần Tuấn Minh cảm giác được thứ gì đó, nhưng lại bị Lý Gia Sâm làm vụt mất cảm giác ấy.
Dương Bác Văn giả bộ sợ hãi, quay đầu lại vỗ vỗ ngực
Dương Bác Văn
"Anh Sâm, Anh Minh? Hai người vào bằng cách nào vậy? Không phải em đã khoá cửa rồi sao?"
Trần Tuấn Minh
"Mỗi người bọn anh đều giữ một chìa khóa dự phòng, em quên rồi à?"
Lý Gia Sâm
"Đúng rồi, bọn anh mang thuốc mỡ đến bôi cho em. Mau lại đây"
Dương Bác Văn nghe xong sắc mặt ngày một trắng, hôm nay cậu muốn bảo trì khoảng cách nhất định với mọi người, chính là sợ bọn họ làm ra một vài hành động quá mức thân mật
Dương Bác Văn
"Không.... không được đâu. Anh đưa em thuốc mỡ, em tự bôi được rồi"
Lý Gia Sâm
"Em tự mình bôi cũng không dễ đâu, lỡ như em không biết nặng nhẹ, bôi không tốt rồi bị rách ra thì phải làm sao?"
Lý Gia Sâm đã thành công hù doạ Dương Bác Văn, tưởng tượng một chút về tư vị của việc phía dưới bị rách ra, không khỏi lạnh sống lưng, nhưng xấu hổ vẫn chiếm thế thượng phong
Dương Bác Văn
"Em cảm thấy....em cảm thấy em có thể"
Trần Tuấn Minh
"Cảm giác của em không thể sử dụng được, có biết không? Ngoan nào, nháo với loạn cái gì, dù sao cũng đã làm nhiều lần như vậy"
???? đó là cách mấy người nói với đứa trẻ non dạ mười mấy tuổi đó ư????
Lý Gia Sâm
"Bảo bối nhỏ đừng sợ, bọn anh chỉ bôi thuốc cho em thôi, sẽ không làm gì em cả, bôi xong rồi bên dưới của em sẽ không khó chịu nữa"
Không thể không nói rằng Dương Bác Văn có chút cảm động
Cuối cùng cậu cũng chịu khuất phục, rồi ngay lập tức hối hận khi cảm nhận được những đầu ngón tay có thuốc mỡ lạnh ngắt chạm vào rồi xoa xoa chỗ đó.
Lý Gia Sâm cũng được coi là chính nhân quân tử, thực sự rất cẩn thận và tinh tế khi bôi thuốc cho cậu.
Vốn dĩ nếu buổi sáng cho Dương Bác Văn bôi thuốc như bình thường thì bây giờ cũng sắp hết sưng rồi.
Nhưng bây giờ....
Hai con người đó thật là, lúc nào cũng quên bôi thuốc cho Tiểu Văn.
Lý Gia Sâm nhìn vào cái nơi vẫn còn đang sưng đỏ đó, lòng rối bời lo lắng, xem xét xem có nên mở hội nghị bàn về chuyện cho Dương Bác Văn nghỉ một ngày hay không?
Mà Dương Bác Văn sau khi được bôi thuốc xong vẫn cấm đầu vào gối giả chết. Loại thuốc mỡ này bôi vào cũng khá dễ chịu đó chứ
Sau khi Lý Gia Sâm và Trần Tuấn Minh ra khỏi phòng được 5 phút thì dây thần kinh vốn đang căng thẳng của Dương Bác Văn mới được thả lỏng.
Cậu phát hiện ra rằng từ khi đến cái thế giới này, tam quan về thế giới quan của cậu không ngừng bị đập nát rồi lại tự xây dựng lại. Lúc này cậu chỉ muốn đi ra ngoài và khoá cửa, nhưng vì câu nói lúc nãy của Trần Tuấn Minh "Mỗi người bọn anh đều giữ một chìa khóa dự phòng", cậu đành cam chịu.
Tại sao cậu thậm chí còn không có một chút riêng tư nào chứ.....Mà không có một chút riêng tư nào như thế thì cho cậu phòng riêng làm gì chứ?
Ài chết tiệt, dòng thứ cuộc sống chết dẫm....
Cơn ác mộng này khi nào mới có thể tỉnh lại đây???
Mặc dù đã chửi cái ổ khóa cực kì vô dụng một hồi, nhưng Dương Bác Văn vẫn rất thành thật đứng dậy khoá cửa.
Có thể kéo dài thêm một chút thời gian cho cậu cũng tốt rồi.
Bị gián đoạn cả một lúc như vậy, Dương Bác Văn cũng đã quên mất mình muốn làm gì, cậu uống khoảng hơn nửa cốc trà sữa với trạng thái bao la mờ mịt, lặng lẽ trèo lên giường thêm lần nữa, giả chết
Comments
꧁【 𝕰𝖑𝖊𝖓𝖆 】꧂
=))))
2024-02-16
3
trvanhcuti🤍
có vẻ cái vc giả chet nó khá là hayy
2023-11-26
2
tiểu Mộng tới đây~
:)))
2023-08-31
2