Chương 2: Cái tâm của sự thật không tự mình mà hiện ra

Khôi đột nhiên tò mò hỏi.

" Hai người biết nhau à?"

Cả hai điều đồng thanh trả lời " Không!!!" rất kiên quyết, đột nhiên Huỳnh Hương nhớ đến việc cần phải làm, cô đưa đồ cho Khôi.

" Em gái anh nhờ em đưa cho anh vì bạn của anh cần đưa nó cho anh"

" Hả?"

Nói xong cô quay bước bỏ đi, trước khi đi cô còn không quên đá trái bóng văng ra xa. Lan Anh tò mò hỏi.

" Hai người có quan hệ gì vậy?"

"..."

Huỳnh Hương im lặng không trả lời, bên đây Minh Khôi cũng hỏi Quang Minh điều tương tự nhưng cậu cũng trả lời qua loa là " không là gì" Nhưng Khôi vẫn tiếp tục hỏi tới

" Sao em biết Hương bị bệnh tim?"

" Gần nhà em "

Một câu nói dối vụng về vậy mà Khôi cũng tin không nghi ngờ.

Hôm nay vào lớp Hương lại tiếp tục ngồi cuối hàng vì để tránh xa Minh càng xa càng tốt, đám con gái ngồi xung quanh cô ỷ mới những ngày đầu nhập học đã không lo học mà toàn bàn về Minh khiến cô vô cùng khó chịu. Huỳnh Hương ghé sát lại gần họ thì thầm vào tai họ vài câu bịa đặt để họ bớt ảo tưởng và bớt làm phiền người khác, cô nói.

" Thật ra tên đó tồi lắm ngại tình một lúc nhiều em, còn ở dơ nữa, món tên đó yêu thích chính là..."

Các cô gái tò mò chờ đợi từ cuối.

" Là gì?"

Cô nở ra một nụ cười đắc ý.

" Chính là... Thịt thỏ"

Cả đám tá hoả không tin vào những gì được nghe, cô gái nào cũng yêu thích thỏ vì chúng dễ thương, cô cố tình nói như vậy để họ không phát cuồng cậu nữa, nhưng Ánh Dương trưởng FC lên tiếng bác bỏ và nói rằng cô đang đặt điều. Cả hai nói qua nói lại cuối cùng là thành cãi lộn một chút nữa thôi là họ tát động vật lý với đối phương mất, may mà giáo sư can thiệp đúng lúc.

" Mấy cô cậu coi, ba mẹ cho các cô cậu ăn học mười hai năm cực khổ biết bao nhiêu mà bây giờ cô cậu lại làm cái trò này, học y là để cứu người giảm thiểu thương tích vậy mà lại cãi lộn đánh nhau à?"

Ánh Dương rụt rè giơ tay cao lên nói.

" Thưa giáo sư là do cậu ấy đã đặt điều nói xấu một bạn trong lớp trước, là bạn học sao em có thể nhìn bạn mình bị đặt điều như vậy được?"

" Em ấy đã đặt điều gì? Và đặt điều về ai?"

Ánh Dương không ngần ngại nói ra hết.

" Cậu ấy nói Quang Minh cắm sừng nhiều cô gái, đặt điều rằng cậu ấy ở dơ và thích ăn thịt thỏ"

Cậu nghe xong bật cười thật to rồi nói.

" Cậu ở chung nhà với tôi hay sao mà biết rõ quá vậy?"

Huỳnh Hương có chút xấu hổ không đáp trả được gì. Giáo sư quay qua hỏi Huỳnh Hương mong rằng cô sẽ trả lời thật lòng, nhưng cô không có gì để biện hộ, vì cô thật sự đã làm sai và nhận tội, nhưng nhận tội là một chuyện còn xin lỗi là một chuyện khác, cô kiên quyết không xin lỗi trước mặt cậu. Giáo sư thấy câu chuyện còn có vài uẩn khúc nên đã kêu Huỳnh Hương và Quang Minh ở lại sau giờ học, cả ba ngồi trong phòng riêng của giáo sư

" Hai em có xích mích gì à?"

Cả hai lúc đầu chối đây đẩy không ai muốn nói ra sự thật, vậy mà ngồi kế bên cả hai còn thường xuyên cãi nhau không chịu hợp tác nên giáo sư cũng đành chịu, tách riêng họ ra.

" Hương em nói đi cả hai có mâu thuẫn gì à?"

Huỳnh Hương lúc này cũng chả muốn giấu diếm điều gì, dù sao cô cũng đã che giấu nó suốt mấy năm rồi bây giờ được nói ra cô cứ thế mà xả ra hết.

" Cậu ấy là người yêu cũ của em, nhưng cậu ta bỏ mặc em ở ngoài trời đông giá buốt mà chạy đến bên cô bạn thân khác giới của anh ta"

Sau khi đã nói chuyện xong với Huỳnh Hương giáo sư mời Quang Minh vào phòng ông cũng hỏi một câu tương tự như vậy mà không ngờ họ lại trả lời giống nhau.

" Cô ấy từng là người em rất yêu cho đến khi... Em thấy cô ấy hôn một người bạn học khác, sau đó hai đứa em lạnh nhạt dần, có lẽ vì cô ta không rất chán ghét em nên khi có người mới là lạnh lùng hẳn với em, sau đó em ra nước ngoài du học"

Trong cuộc đời hành nghề của giáo sư chưa bao giờ gặp một trường hợp nào như thế này, ông xoa xoa hai bên chân mày lại với nhau, đau đầu mà thở dài.

Ngày hôm sau khi vào học giáo sư đã giảng vào điều không có trong sách như thế này.

" Mọi chuyện điều có cốt lõi của riêng nó, chính là cái tâm để kết nối mọi tình tiết. Nếu các em im lặng bỏ đi mà không tìm hiểu sâu hơn về cái tâm các em sẽ mãi sống trong sự ngu dốt của bản thân. Một con chó qua đường cắn một con gấu bông của một đứa trẻ nhưng người lớn lại giơ cây đánh chú chó đánh đến khi nó chảy bê bết máu mặc dù nó không làm hại đến đứa trẻ nhưng họ vẫn đánh theo phản xạ, nó vẫn tiếp tục cắn không nhả cho đến khi nó chết đi và thuốc nổ trong gấu bông rớt ra ngoài, vì chó có thể đánh hơi được mùi thuốc nổ nhưng giờ nó chết rồi mọi người cũng chỉ tiếc nuối rồi nói rằng " à thì ra là hiểu lầm, mình đã hiểu lầm chú chó ấy mất rồi" nhưng nó chết rồi câu đó có tác dụng gì? Nên là các em nên thật sự tìm ra sự thật trước khi nhận ra bản thân mình đã trách lầm người khác. Tôi biết trong cuộc sống thường ngày mỗi ngày các em ít nhất hiểu lầm một thứ gì đó là một hoặc hai lần, từ những điều nhỏ nhặt nhất đến những hiểu lầm to lớn nhất, nên tôi mong các em có một cái đầu thật bình tĩnh."

Chapter
1 Chương 1: Giữa biển người như vậy mà vẫn có thể nhận ra ánh mắt thân thuộc
2 Chương 2: Cái tâm của sự thật không tự mình mà hiện ra
3 Chương 3: Thay lời muốn nói
4 Chương 4: Như một thói quen
5 Chương 5: Nếm được mùi vị của hải sản ai lại thèm cá ao
6 Chương 6: Nút thắt không thể tháo gỡ
7 Chương 7: Đến cả thứ đối phương ghét cũng không thể quên
8 Chương 8: Bỏ hết tất cả để chạy về phía em
9 Chương 9: Chỉ người ngoài cuộc mới thấy được nhiều điều
10 Chương 10: Gặp lại cứ ngỡ đã quên
11 Chương 11: Đừng tổn thương nhau thêm nữa
12 Chương 12: Chuyến đi của thanh xuân
13 Chương 13: Âm thầm bảo vệ em
14 Chương 14: Những đứa trẻ không thể phân biệt đúng sai
15 Chương 15: Đừng che ô cho một người khác mà quên rằng bản thân cũng đang bị ướt
16 Chương 16: Làm chuyện xấu không đau nhận ra bản thân xấu và ân hận mới đau
17 Chương 17: Sinh nhật đáng nhớ
18 Chương 18: Kẻ khao khát tình yêu đến điên cuồng
19 Chương 19: Tha thứ cho người khác cũng chính là tha thứ cho cuộc sống của mình
20 Chương 20: Kết cục đau thương
21 Chương 21: Những đứa trẻ khi xưa đã biết suy nghĩ rồi
22 Chương 22: Tha thứ là việc của mình dạy học bài học là việc của đời
23 Chương 23: Bác sĩ luôn kiên trì từng giây để duy trì sinh mạng cho mọi người
24 Chương 24: Vật chất mất đi không sao nhưng kỉ niệm cùng với nó cũng mất rồi
25 Chương 25: Vì yêu mà buông bỏ vì mệt mà buông tha
26 Chương 26: Một vườn hoa tàn một vừa hoa khác lại nở
27 Chương 27: Quên đi thực tại
28 Chương 28: Chìm đắm trong kí ức
29 Chương 29: Những người bạn hội ngộ
30 Chương 30: Cái giá phải trả
31 Chương 31: Cuộc tranh cãi cuối
32 Chương 32: Con tàu định mệnh
33 Chương 33: Nơi tình yêu lại bất đầu
34 Chương 34: Đám cưới mở ra một hạnh phúc
35 Chương 35: Kết thúc
Chapter

Updated 35 Episodes

1
Chương 1: Giữa biển người như vậy mà vẫn có thể nhận ra ánh mắt thân thuộc
2
Chương 2: Cái tâm của sự thật không tự mình mà hiện ra
3
Chương 3: Thay lời muốn nói
4
Chương 4: Như một thói quen
5
Chương 5: Nếm được mùi vị của hải sản ai lại thèm cá ao
6
Chương 6: Nút thắt không thể tháo gỡ
7
Chương 7: Đến cả thứ đối phương ghét cũng không thể quên
8
Chương 8: Bỏ hết tất cả để chạy về phía em
9
Chương 9: Chỉ người ngoài cuộc mới thấy được nhiều điều
10
Chương 10: Gặp lại cứ ngỡ đã quên
11
Chương 11: Đừng tổn thương nhau thêm nữa
12
Chương 12: Chuyến đi của thanh xuân
13
Chương 13: Âm thầm bảo vệ em
14
Chương 14: Những đứa trẻ không thể phân biệt đúng sai
15
Chương 15: Đừng che ô cho một người khác mà quên rằng bản thân cũng đang bị ướt
16
Chương 16: Làm chuyện xấu không đau nhận ra bản thân xấu và ân hận mới đau
17
Chương 17: Sinh nhật đáng nhớ
18
Chương 18: Kẻ khao khát tình yêu đến điên cuồng
19
Chương 19: Tha thứ cho người khác cũng chính là tha thứ cho cuộc sống của mình
20
Chương 20: Kết cục đau thương
21
Chương 21: Những đứa trẻ khi xưa đã biết suy nghĩ rồi
22
Chương 22: Tha thứ là việc của mình dạy học bài học là việc của đời
23
Chương 23: Bác sĩ luôn kiên trì từng giây để duy trì sinh mạng cho mọi người
24
Chương 24: Vật chất mất đi không sao nhưng kỉ niệm cùng với nó cũng mất rồi
25
Chương 25: Vì yêu mà buông bỏ vì mệt mà buông tha
26
Chương 26: Một vườn hoa tàn một vừa hoa khác lại nở
27
Chương 27: Quên đi thực tại
28
Chương 28: Chìm đắm trong kí ức
29
Chương 29: Những người bạn hội ngộ
30
Chương 30: Cái giá phải trả
31
Chương 31: Cuộc tranh cãi cuối
32
Chương 32: Con tàu định mệnh
33
Chương 33: Nơi tình yêu lại bất đầu
34
Chương 34: Đám cưới mở ra một hạnh phúc
35
Chương 35: Kết thúc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play