[Bjyx] Ngõ Chạm Thanh Xuân
#3 : Không biết xấu hổ
Vương Nhất Bác cũng theo cô giáo bước vào. Hắn ta đứng chình ình ngoài cửa nhìn vào trong lớp, lia một loạt rồi ánh mắt dừng lại ở phía Tiêu Chiến
Đoàn Hạ Anh _ Giáo viên
Em không vào sao?
Vương Nhất Bác
/chỉ về phía Tiêu Chiến/
Em muốn ngồi cạnh cậu ấy
Tiêu Chiến_ Học bá, lớp trưởng
/chau mày/
Cả lớp lại một lần nữa được phen nhốn nháo. Không phải chứ? Tiêu Chiến là học bá của trường, từ trước đến giờ luôn ngồi một mình một bàn như vậy, hơn nữa lại còn ghét Vương Nhất Bác ra mặt, vậy mà hắn ta vẫn mạnh miệng xin ngồi cùng
Lục Huyền An
Ý là cây ngay không sợ chết đứng đó hả
/nói nhỏ với người bên cạnh/
Trần Ngọc Nguyên
Hơ... cậu ta thì có chỗ nào ngay? Đúng ra thì là chưa thấy súng chưa sợ chết
Trần Ngọc Nguyên
Trước giờ Tiêu Chiến luôn nghiêm túc như vậy, e là cậu ta lần đầu tới nên không biết rồi...
Uông Trác Thành
Nói gì vậy? Tôi nghi là do cậu ta bị cái nhan sắc nghịch thiên kia của lớp trưởng cuốn hút sao?
Trần Ngọc Nguyên
Này Trác Thành... gan cậu ta cũng to nhỉ. Đến cậu là bạn thân của Tiêu Chiến mà còn không dám...
Đoàn Hạ Anh _ Giáo viên
/đập bàn/
Trật tự hết đi
Đoàn Hạ Anh _ Giáo viên
Nhất Bác, em qua ngồi cạnh lớp trưởng đi
Vương Nhất Bác vác cặp lên vai rồi ngang nhiên đi lại ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người
Hắn ta có điều không biết. Tiêu Chiến trước giờ luôn là tấm gương sáng trong trường, thành tích lúc nào cũng dẫn đầu khối, là niềm tự hào của thầy cô và các bạn. Được ngồi cạnh Tiêu Chiến là sự ưu ái lớn đối với hắn
Nhưng đó cũng sẽ là lựa chọn sai lầm nhất khiến hắn suýt phải chuyển trường lần nữa
Đoàn Hạ Anh _ Giáo viên
Theo định luật...
Vương Nhất Bác
/chán nản gục xuống bàn/
Vương Nhất Bác chính là kiểu người không nghiêm túc được lâu bao giờ. Mới vào đầu tiết thì còn ngoan ngoãn ngồi tích cực ghi bài nhưng vừa được vài phút đã lười biếng muốn ngủ
Vương Nhất Bác
Này... Cậu tên gì thế?
/quay sang chống cằm nhìn Tiêu Chiến/
Tiêu Chiến nghe vậy nhìn hắn khẽ chau mày rồi lại nhìn xuống thẻ học sinh kẹp trên áo mình
Vương Nhất Bác
/cười trừ/ hề hề...
Vương Nhất Bác
Tôi thuận miệng nên hỏi vậy thôi...
Tiêu Chiến_ Học bá, lớp trưởng
Cũng không đến nỗi đui như vậy chứ
/quay qua tiếp tục học bài/
Hắn nghe cậu nói vậy lập tức ngồi thẳng dậy như muốn định hình lại xem vừa nãy mình có nghe nhầm không
Vương Nhất Bác
Cậu đúng thật là...
Vương Nhất Bác
Tôi là đang có ý muốn làm quen với cậu đó...
Tiêu Chiến_ Học bá, lớp trưởng
Tôi không muốn, đừng làm phiền tôi
Vương Nhất Bác
Mà này... Cậu là người đầu tiên dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi đó. Cũng là người đầu tiên dám nói tôi như vậy
Vương Nhất Bác
Suy đi ngẫm lại tôi thấy cậu cũng thú vị đó chứ...
Vương Nhất Bác
Không vô vị như lời đồn ở... áa...
Tiêu Chiến thấy hắn nói quá nhiều liền dẫm lên chân hắn một cái cảnh cáo, không ngờ tên này lại yếu như vậy, dẫm nhẹ chút mà kêu lớn đến nỗi khiến cho cả trăm con mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người
Vương Nhất Bác
Má... đau đó
Tiêu Chiến_ Học bá, lớp trưởng
Câm mồm
Đoàn Hạ Anh _ Giáo viên
Nhất Bác... em có chuyện gì sao?
Vương Nhất Bác
Dạ...
/quay qua nhìn Tiêu Chiến/
Vương Nhất Bác
Kh...không... có...
Vương Nhất Bác
Em... em bị muỗi đốt thôi...
Cả lớp ồ lên cười một trận. Tiêu Chiến ngồi cạnh thấy mà ngượng thay hắn
Tiêu Chiến_ Học bá, lớp trưởng
Lần sao nói điêu thì cũng phải lựa lời mà nói, cho chuyên nghiệp chút
/nói nhỏ/
Vương Nhất Bác
Chứ không phải cậu là con muỗi đó sao?
Hắn nói lớn tới nỗi khiến anh ngồi cạnh đứng hình luôn. Tiêu Chiến tức giận kéo ghế ngồi xa hắn ra, đến nhìn cũng không muốn nhìn hắn nữa
Không biết cái số anh thế nào mà lại đụng phải một tên mặt dày không biết xấu hổ như hắn. Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân mà
Comments