[ Nghệ Thuật Săn Quỷ Và Nấu Mì] Tôi Chưa Muốn Chết!

[ Nghệ Thuật Săn Quỷ Và Nấu Mì] Tôi Chưa Muốn Chết!

Khởi đầu mới (1)

Vào 5:47 phút chập tối, ngày 24 tháng 10 năm 2013.
Một vụ hoả hoạn lớn đã sảy ra ở khu vực nhỏ trực thuộc vùng Jungjin. Khiến 1 gia đình gồm 4 người thiệt mạng, trong đó có 2 người già và 2 người lớn.
1 trong số đó được xác minh là cảnh sát đang làm việc tại Sở Cảnh sát Jungjin.
Cảnh quay ở hiện trường cho thấy, có một đứa trẻ ở đó và gào khóc vì người thân của mình đã ra đi trong phút chốc.
*tít tít tít*
Tiếng đồng hồ vang vọng đánh thức đứa trẻ đang nằm trên giường. Một đứa trẻ mang trên mình khuôn mặt tươi tắn nhẹ nhàng...
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*tắt đồng hồ*
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Hôm nay lại dậy sớm nữa rồi...*ngáp*
4:00 phút là một con số khá sớm để mọi người có thể thức giấc bởi lẽ giờ này trời vẫn chưa kịp sáng, gà vẫn chưa kịp gáy.
Nhưng đây lại là thời gian quá đỗi bình thường với cô bé ấy, bởi lẽ nó đã trở thành quá trình sinh hoạt thường ngày từ khi còn nhỏ.
Cô rón rén bước ra khỏi phòng, đi đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Kế đó là giặt đồ, phơi quần áo từ tối hôm trước, nấu ăn, rửa bát,... Tất cả đều được thực hiện trong im lặng.
Tại sao ư?
Có lẽ là vì nơi này không phải là nhà của cô. Kể từ khi cha mẹ mất, một người họ hàng đã nhận nuôi đứa trẻ tội nghiệp này.
Nhưng họ nhận nuôi không phải là để yêu thương, chiều chuộng. Họ nhận nuôi là để lăm le khối tài sản mà anh chị mình đã nhượng lại cho cô kể từ lúc họ mất.
Kể từ đó, cô giống như một kẻ osin trong ngôi nhà này vậy.
Dọn dẹp nhà cửa xong thì cũng đến giờ sinh hoạt của gia đình bọn họ. Đúng thật là của “bọn họ” chứ không phải cô.
Họ ngồi trên bàn ăn cười đùa nói chuyện vui vẻ, một gia đình hạnh phúc với đầy đủ thành viên nhưng với cô đó lại là nơi thiếu vắng tình thương.
Khi họ ăn sáng bằng những món ngon do chính cô nấu thì ngược lại bữa sáng của cô lại chỉ có một gói mì tôm trong căn phòng nhỏ vọn vẹn 10m2. Một không gian khá chật chội với đống sách vở chồng chất.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*vừa ăn vừa ôn bài*
Nói thật, đây quả là khoảng thời gian yên bình nhất khi cô có thể vừa an tĩnh trong không gian của bản thân, vừa trau dồi con chữ cho chính tương lai của mình.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Có vẻ lần kiểm tra này khá khó khăn đây.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Nhưng không sao, mình sẽ cố gắng.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*húp hết nước trong bát*
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*mở hé cửa nhìn ra ngoài*
Khi thấy không còn ai ở nhà, cô mới vội soạn sách vở lẫn một bộ đồng phục nữa vào cặp rồi chạy ra ngoài thu dọn chén bát vào bồn rửa.
Sau đó mới chạy đến trường. Cô chạy bộ thôi nhưng với cơ thể mãnh mai đó thì khá nhanh, bởi cô làm gì có tiền để đi xe buýt, ở nhà thì làm gì có ai chu cấp nên chạy bộ từ sớm là điều tốt nhất cô có thể làm trong vòng 7 năm qua. Nhờ vậy mà tốc độ chạy và làm việc của cô khá nhanh.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
“6:47 phút, vẫn chưa lập được kỉ lục mới.”
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Haizz...
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Nhưng không sao, mình vẫn sẽ tiếp tục cố gắng!!!
Cô mở cửa, bước vào lớp. Tiến gần đến chỗ ngôi của mình.
So với với các chỗ khác thì chỗ của cô lại tồi tàn và bẩn thỉu hơn với các vết vẽ bằng bút xoá lẫn bút mực chi chít trên bàn, ghế.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Lại nữa rồi.=_=
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Sao lúc nào mình cũng phải dọn đống này thế??!
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*lấy khăn lau bàn*
Phải, đây là bạo lực học đường. Dường như chúng chẳng còn xa lạ với lứa học sinh ngày nay.
“Coi nó kìa!”
“Khổ cực ghê chưa!!!”
“Tao mà chịu cảnh này chắc chết quắt đi cho rồi, bày đặt đứng đó mà ra vẻ.”
“Ái chà, mà coi bộ sắp đến giờ kiểm tra rồi đó nhỉ?”
“Có nên “mượn” cặp nó một chút không?”
Nói là mượn nhưng thực chất bọn chúng chỉ lấy cớ để bắt nạt cô mà thôi. Cả đống bàn ghế kia cũng vậy, chỉ vì một lần bảo vệ bạn của mình mà cô mới trở thành tâm điểm bắt nạt của chúng đây.
Trớ trêu thiệt nhỉ? Người tốt thì chẳng được đối xử công bằng, còn người xấu thì được cười hả hê trước việc mà bản thân gây ra.
Một bạn nữ đi đến rồi định lấy cặp của cô. Nhưng cô vẫn nhanh tay cầm lấy cặp của ban thân.
“Có ý kiến gì sao?”
Cô ngước mặt lên nhìn bọn chúng.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Bộ mấy cậu không thấy đang làm quá lên sao?
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Chỉ vì mấy chuyện cỏn con mà lại làm như thế này.
“Ha... giờ mày giám trả treo với tao á?!”
“Đem xô nước lau nhà kia đến đây.”
Cô ta hất cằm nhìn bạn ngồi bàn bên cạnh.
“V-vâng.”
Khi thấy mọi chuyện không ổn, Woong-min và Chu-yeon đứng ngoài lớp từ đó tới giờ mới chạy đến ngăn cản.
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
C-có gì từ từ rồi nói, có cần phải đụng chạm nhau như thế này không hả?
Kim Woong-min
Kim Woong-min
Đúng rồi đó.
Quay lưng nhìn 2 người, cô gái kia nói tiếp.
“Bọn mày cũng muốn như nó sao?”
Sau đó, con nhóc kia quay lại đổ xô nước kia lên đầu cô rồi ném xô nước sang một bên.
“Muốn thì cứ đợi một chút.”*vỗ má Chu-Yeon*
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
*chụp lấy tay cô ta*
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
Đừng tưởng bọn mình sợ. Bởi vì nhóm của tụi này còn có...
Kim Woong-min
Kim Woong-min
Phải phải, còn có...
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
...SO MUN ĐÓ!!
Kim Woong-min
Kim Woong-min
*giật mình*
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
Nghe rõ chưa?!!*cấu tay cô ta*
“A-So Mun là thằng nào chứ?”*giật tay ra*
So Mun
So Mun
*chạy đến*
So Mun
So Mun
Có chuyện gì sao?
Nhìn thấy khuôn mặt đó, một trong số bọn bắt nạt kia nhận ra.
Chẳng phải đó là người đã đánh tên cầm đầu bọn chúng sao?
Bỗng một người khác ghé sát tai cô ta rồi nói rằng:
“Đó là So Mun, người đã đánh nhóm Jun-Kyu đó. Ta nên rút thì hơn.”
Nhìn thấy cô bị ướt khắp người, một đám học sinh nữ bao vây quanh đó thì cậu dễ dàng nhận ra đây là một vụ bắt nạt.
So Mun
So Mun
Bộ không nghe thấy tôi cảnh cáo nhóm người kia sao?
So Mun
So Mun
Không được bắt nạt bạn của bạn tôi rồi mà.*tiến đến*
“Ừ thì... bọn này còn chưa làm gì nữa mà.”
“Chỉ là chào hỏi một tí thôi mà.”
Dù sao thì cuối cùng bọn nữ sinh đó cũng chuồn sang chỗ khác mà không nói một lời xin lỗi nào với cô.
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
Cậu có sao không?
Chu-Yeon đi đến hỏi thăm nhưng bỗng khựng lại vì cái mùi hôi thối bốc lên.
Kim Woong-min
Kim Woong-min
“Cái mùi này sao buồn nôn quá...”
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
A-để mình đi thay đồ đã.
Đồng thời tiếng chuông bắt dâud tiết học reo lên, mọi người ai nấy cũng đều ổn định chỗ ngồi.
So Mun
So Mun
Chúng ta nên về lớp trước đi.
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
Còn cậu ấy thì sao?
Kim Woong-min
Kim Woong-min
Tí nữa ta qua lớp này rồi gặp lại cũng không muộn đâu.*kéo Chu-Yeon đi*
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
Ấy, từ từ.
Trong nhà vệ sinh.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
May mà mình mang đồ theo chứ không lại chẳng có đồ mặc.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*thay đồ*
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Không sao không sao!!*vỗ má*
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Mình sẽ cố sống thật hạnh phúc để không phải hối hận.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Dù sao mình cũng đã sắp kiếm đủ tiền đóng học phí cho ngôi trường Đại học sắp tới rồi.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Nên phải cố gắng thêm thôi.
Mọi chuyện dường như đã quá quen thuộc đối với cô. Ở nhà thì bị ghẻ lạnh như người vô hình, trên lớp thì lúc nào cũng có thể bị bạo lực học đường.
Khi bước vào lớp, thay vì chào đón và an ủi thì người thầy giáo chủ nhiệm lại mắng chửi cô vì lí do đi học muộn mà không hề nghe bất cứ một lời giải thích nào.
Cuối cùng, cô lại bị thầy giáo phạt đứng ở ngoài hành lang hết tiết 1.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
“Đúng là xui thiệt mà...”
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Haizz...
———
Tiếng chuông vang lên báo hiệu một buổi học mới đã kết thúc. Để tránh phiền phức, cô lấy cặp rồi chạy ra ngoài cổng trường.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*chạy về nhà*
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
Hình như đó là bạn nữ bị đổ xô nước hồi sáng thì phải?*nheo mắt*
Kim Woong-min
Kim Woong-min
Đâu, ở đâu?*nhìn xung quanh*
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
*đẩy đầu Woong-Min*
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
Kìa, bên kia kìa. Cậu ấy đang... chạy với tốc độ siêu nhân sao??*ngạc nhiên*
Kim Woong-min
Kim Woong-min
Kinh thiệt chứ!! Cậu ấy trông như vận động viên điền kinh đang chạy nước rút ấy.*ngạc nhiên*
Thấy lạ, So Mun cũng để ý về hướng mà bạn mình nói.
Quả thật, bóng dáng cô gái ấy chạy rất nhanh. Thoáng chốc đã không còn thấy cô đâu nữa.
So Mun
So Mun
Kì lạ thật.
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi.
Im Chu-yeon
Im Chu-yeon
Quan trọng là hôm nay cậu hứa phải bao tụi này một bữa rồi đó, So Mun!!*đứng trước mặt So Mun*
Kim Woong-min
Kim Woong-min
Phải phải, nên là cậu không được trốn đâu đó!!*khoác vai So Mun*
So Mun
So Mun
Biết rồi, biết rồi. Ta đi thôi!*khoác vai 2 người bọn họ*
———
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*mở cửa nhà*
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
May quá, họ vẫn chưa về
Cô bước vào nhà, để chiếc cặp kia xuống ghế rồi rửa đống chén bát hồi sáng.
Sau đó, giặt lại đống quần áo bị ướt cũng như tắm rửa lại cơ thể cho sạch sẽ.
Rồi lại tiếp tục soạn lại sách vở lên bàn học. Chỉ khi nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ, cô mới nấu đồ ăn sẵn cho cả nhà và lặng lẽ đi làm thêm để kiếm chút tiền cho việc học Đại học trong tương lai.
Tại chỗ làm thêm.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Em lại đến rồi đây.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*bỏ túi sách xuống*
Chị chủ quán: “Ui! Không cần phải trả lại đống sách đó đâu. Em giữ luôn cũng được mà.”
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Làm sao lại như thế được?!! Có vay thì phải có trả chứ chị.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Em đi vào dọn dẹp đây.
Chị chủ quán: “Chà! Có được cô nhân viên vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Chắc là chị có phước lắm ấy.”
Nghe vậy cô chỉ biết cười trừ cho qua.
Chị chủ quán: “Mà tại sao em không chọn quán ăn hay coffee để phục vụ.”
Chị chủ quán: “Chị thấy làm ở đó lương cao hơn mà. Ít nhất thì so với tiệm sách như chị.”
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Làm ở đó em cảm thấy không thể học được. Còn làm thêm ở đây, em vừa có lương vừa có thể học, tiện cả đôi đường ấy.
Chị chủ quán: “Chăm học thế!”*xoa đầu cô*
Chị chủ quán: “Thôi em làm tiếp đi, chị đi công việc một lát.”
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Vâng.
———
Do Ha-na
Do Ha-na
À mà, cô Chu!
Chu Mae-ok
Chu Mae-ok
Có chuyện gì?*làm kimchi*
Do Ha-na
Do Ha-na
Nếu như So Mun điều khiển hoàn toàn được lãnh địa thì chẳng phải chúng ta sẽ có cơ hội đánh bại được tên Jung-sin đúng chứ?
Chu Mae-ok
Chu Mae-ok
Có khả năng là thế.
Ga Mo-tak
Ga Mo-tak
*ăn kimchi*
Chu Mae-ok
Chu Mae-ok
Nè, đừng có mà ăn vụng.*đá vào mông Mo-tak*
Ga Mo-tak
Ga Mo-tak
Hơi mặn.*nhai*
Chu Mae-ok
Chu Mae-ok
Thiệt không?*ăn kimchi*
Ga Mo-tak
Ga Mo-tak
*ăn thêm miếng kimchi nữa*
Chu Mae-ok
Chu Mae-ok
Mặn đâu mà mặn.*táng đầu Mo-tak*
So Mun
So Mun
Cháu đi học về rồi đây.*mở cửa*
Chu Mae-ok
Chu Mae-ok
Ta chuẩn bị mở cửa, đi hâm nóng nước dùng đi Mo-tak.
Ga Mo-tak
Ga Mo-tak
*đi vào bếp*
Do Ha-na
Do Ha-na
Khoan đã!*nhắm mắt*
Do Ha-na
Do Ha-na
Là cấp 2, gần tiệm sách ngay đây.*tháo tạp dề*
Ga Mo-tak
Ga Mo-tak
Gì?*đi ra ngoài*
Chu Mae-ok
Chu Mae-ok
Làm nhanh rồi còn về bán hàng nữa.*tháo tạp dề*
So Mun
So Mun
Chỉ là cấp 1 thôi sao?
Ga Mo-tak
Ga Mo-tak
Đừng có mà chủ quan So Mun.*khoác áo*
So Mun
So Mun
Cháu biết rồi.
Gần 1 giờ trưa, bọn họ xuất phát đến tiệm sách gần đó. Và cũng là tiệm sách mà cô đang làm thêm.
———
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*quét sân*
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Hôm nay trời nắng đẹp ghê~*ngước đầu lên nhìn*
Nhưng từ đâu, lại xuất hiện một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô.
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt dính đầy máu.
Cô hoảng sợ lùi lại phía sau, nhưng hắn ta vẫn tiến đến.
Và cách tốt nhất bây giờ là chạy trốn.
Cô quay người lại rồi chạy thục mạng về phía trước. Tất nhiên, sau 7 năm luôn không ngừng chạy đến trường cả đi cả về thì đôi chân của cô lại giống như một vận động viên điền kinh.
Nhưng dù chạy nhanh đến đâu thì cô vẫn chưa thể thoát khỏi hắn. Khi quay đầu lại nhìn thì hắn lại biến mất rồi bỗng xuất hiện ngay trước mắt cô.
Hắn cầm một chai thuỷ tinh bị bể.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
T-tôi chưa muốn chết.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Tôi vẫn muốn được sống tiếp n-nên ông hãy từ bi mà tha mạng cho tôi.*chắp tay*
Cô quỳ xuống khóc lóc rồi cầu xin hắn ta nhưng việc đó gần như vô ích.
Hắn đá vào người cô, rồi lấy chai thuỷ tinh ấy đâm vào lưng rồi đến chân lần bụng.
Từng giọt máu bắn ra, dính vào tường, nền đất lẫn đôi mắt tàn ác kia.
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
*nắm chân hắn*
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Tôi... vẫn chưa... muốn chết...
Lee Chae-Ah
Lee Chae-Ah
Tôi vẫn... còn có... ước... mơ chưa thực hiện... được.
Khi hắn định đâm một phát nữa vào đầu cô thì lại nghe tiếng bước chân dồn dập chạy đến.
Chu Mae-ok
Chu Mae-ok
NÈ!! TÊN KHỐN KIAAAA!!!!!*ném thanh sắt vào người hắn*
———
Hot

Comments

Tuongvy

Tuongvy

*Chung-sin

2023-09-05

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play