SAU KHI CHẾT, TÔI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI THIẾU GIA GIẢ LÚC NÀO KHÔNG HAY
Chương 1
Dương Nhật Tâm là 1 cậu bé mất cha, cha cậu đã mất khi cậu vừa mới 2 tuổi vì căn bệnh ung thư quái ác, còn mẹ cậu sau khi cha mất thì tiều tụy hẳn đi, lúc nào cũng cáu gắt, đập phá đồ nhưng có lúc lại nhốt mình trong phòng khóc, lúc đó cậu còn rất bé thôi nhưng cậu cũng có thể nhận ra, sau khi cha mất thì mọi gánh nặng đều đè lên đôi vai gầy của mẹ rồi
Nhưng mẹ cậu là 1 người phụ nữ rất vĩ đại, bà rất giỏi, 5 năm sau, công ty mà bà thành lập cùng với những người đồng đội khác đã trở thành 1 tập đoàn lớn và có hẳn 3 công ty con và để đạt được như vậy thì bà phải bỏ qua thứ có thể làm gánh nặng nhất với bà...đó chính là " cậu"
Từ năm cậu 3, 4 tuổi, cậu đã có thể nhận biết mọi thứ, đám trẻ con hàng xóm nói cậu không có cha, cậu đã đánh nhau với bọn chúng nhưng bị bọn chúng đánh lại còn kinh khủng hơn nhiều....
Dương Nhật Tâm lúc 4 tuổi
// loạng choạng chạy vào phòng mẹ với khuôn mặt sưng vù// Hức hức...mẹ...mẹ ơi...huhu...bé bị đánh...bé bị đánh đau....huhuhu
Mẹ của Dương Nhật Tâm ở tg thật
// lạnh nhạt mà tiếp tục chăm chú vào máy tính, đôi bàn tay liên tục gõ lên bàn phím để giải quyết công việc// Ra ngoài
Dương Nhật Tâm lúc 4 tuổi
Hức hức....mẹ...mẹ ơi...hức hức...bọn nó nói con không có cha.
....huhuhu....
Mẹ của Dương Nhật Tâm ở tg thật
// nghe thấy cậu nhắc đến từ" cha" mà lông mày dần cau lại, lườm Dương Nhật Tâm rồi tiến đến gần cậu//
Dương Nhật Tâm lúc 4 tuổi
Ah...mẹ...ah...đa...đau bé...ahh
..
Mẹ của Dương Nhật Tâm ở tg thật
// Xách lấy đằng sau áo cậu mà nhấc cậu lên ném mạnh cậu ra khỏi phòng// Câm cái mồm của mày lại, mày nhìn không biết tao đang làm gì à, sao cứ phải làm phiền tao thế, từ lần sau ở trước mặt tao thì câm cái mồm vào, rõ chưa?
Dương Nhật Tâm lúc 4 tuổi
// run rẩy đáp//....Vâng....hức...
Cứ như vậy mấy ngày hôm sau cậu chỉ được gặp mẹ 1 đến 2 lần trong tuần, có khi 2 tuần còn không gặp được mẹ
Cậu biết là mẹ bận, mẹ rất bận nhưng cậu cũng tự tránh mình đã làm cho mẹ phiền, làm cho mẹ buồn nên mẹ không muốn gặp cậu vì vậy mỗi khi mẹ về nhà, cậu cũng không dám nói gì cả, có lúc định nói nhưng rồi lại thôi vì sợ mẹ mệt mỏi, phiền hà khi nghe thấy cậu nói. Suốt những năm tháng ấy cậu chỉ trò chuyện với con búp bê cũ rồi nhìn mẹ khóa cửa đi mất mà không nói được câu nào với mẹ mà cũng chẳng tiếp xúc hay giao tiếp với ai
Ngay từ lúc 3, 4 tuổi cậu đã biết tự vệ sinh cá nhân, tắm rửa, mặc quần áo rồi còn lấy đồ ăn thừa trong tủ lạnh để ăn nữa, cậu còn biết quét nhà, rửa bát để mẹ đỡ mệt, để mẹ yêu cậu hơn nhưng thế chắc vẫn chưa đủ rồi....
Càng ngày số lần mẹ về càng ít hơn và đến khi học Tiểu học thì mẹ đã không còn về nữa, lúc đó việc làm ăn của công ty mẹ đang rất thuận lợi nên mẹ đã cho cậu học ở 1 ngôi trường quốc tế và có chất lượng rất tốt, khi đó cậu đã nghĩ mẹ có 1 chút thương mình rồi nhưng không....
Mẹ vẫn luôn không về nhà, không đi họp phụ huynh cho cậu, cứ nghĩ là vì cậu học không tốt nên cậu đã dành mọi thời gian để học để khoe mẹ thành tích nhưng mẹ cũng chẳng hề quan tâm hay đoái hoài. Cậu cả ngày đều không nói gì, cứ thu mình vào 1 góc , chỉ nói khi bắt buộc và bị yêu cầu nên các bạn không ai muốn chơi với cậu cả
Đỉnh điểm là đến năm cấp Hai, mẹ ném cho cậu 1 đống tiền cùng với chìa khóa nhà, lúc đó cậu rất hoảng loạn, tưởng mẹ bỏ rơi mình nhưng cũng chẳng dám hỏi chỉ biết là sau đó mẹ đã về nhưng cũng không ở lại với cậu mà chỉ quăng cho cậu thêm 1 sấp tiền nữa rồi nói cậu tự dùng, bao giờ hết thì xin thêm, bên ngoài thì cậu ngoan ngoãn gật đầu nhưng bên trong, trái tim đã vỡ nát thành trăm mảnh.....
Những ngày tháng cuối cấp Hai, cậu đã bị bạo lực học đường chỉ vì cậu không nói gì và thu mình lại 1 góc.....
Dương Nhật Tâm lúc 14 tuổi
Ahhhh. .ức....
Đám bắt nạt cậu
// Đạp liên tục vào bụng cậu// Nào, sủa 1 tiếng cho tao xem nào, thằng câm này, mở miệng ra, sủa gâu gâu đi hahaha....
Dương Nhật Tâm lúc 14 tuổi
// quằn quại đau đớn// Arggg....ư...ức......ahhhhh....
Đám bắt nạt cậu
// cầm tóc cậu dứt lên// Nào, thằng này, mày có bị câm không, sủa 1 tiếng tao nghe nào// gằn giọng//
Dương Nhật Tâm lúc 14 tuổi
Ư....hức....gâu......gâu....hức hức hức// nước mắt dàn giụa, đau đớn mặc số phận//
Đám bắt nạt cậu
Ồ, mày cũng biết sủa kìa, mày đúng thật là 1 con chó....hahaha....hahahahaha// cười lớn//
Comments
Tra tấn tgia bằng học hóa😈😇
t 15 tuổi và còn ngồi ăn bim bim xem tivi và k bằng thằng nhỏ 3,4 tủôi 😭🥀
2025-07-08
0
hhzipzipッ
tr ơi cho t vô truyện 5p=))))
2025-06-27
0
Thanh Trà
Truyện của bà thụ đều đau khổ hết vậy
2024-05-03
1