Giá Như Ngày Ấy Đừng Biết Nhau
Khởi đầu của địa ngục
Nhã Hy
M-mọi ngừoi đâu rồi-i?
Trước mắt cô là căn phòng ngủ tối mịt,chỉ hoe hoe một chút ánh sáng nhỏ
Không gian tối tăm yên tĩnh,không một tiếng động gì,xung quanh là những vách tường với tràn ngập ảnh của cô được ghim lên
Kể cả là ảnh từ lúc rất nhỏ vẫn có
Điều này càng khiến cô lo sợ, run rẩy trước hiện thực mà cô phải đối diện
Những bức ảnh ghim trên tường hầu như đều có vết mực đỏ hoặc vết rách xé ngay khuôn mặt
Nhã Hy
Một kẻ bệnh hoạn..!?
Nhã Hy
R-rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này???!!!
Nhã Hy
Đây đều là ảnh của mình..
Nhã Hy
K-không thể sai được
Nhã Hy
Nhưng mà làm sao kẻ đó lại có nó..?
Chưa kịp bình tĩnh lại,thì có bóng đen lấp ló ở xa xa cánh cửa
Bóng dáng không rõ người rõ vật này khiến cô lại càng thêm hoang mang
Dù đã cố nhìn rõ,nhưng vẫn không thể xác định được
Nhã Hy
M-mau đưa tôi ra khỏi đây!!
Nhã Hy
*huh…cái tên này..? Nghe quen quá,mình đã nghe ở đâu rồi*
Tên đàn ông ẩn khuất mình sau bóng tối dần bước ra
1 tên đàn ông có gương mặt điển trai nhưng lại mang một vẻ uể oải ,mệt mỏi tràn trề.
Trạch Minh
Nhiên nhiên,anh nhớ em
Nhã Hy
Đừng có lẩm bẩm nhiên gì đấy nữa!
Nhã Hy
tôi chẳng biết anh có đang lầm tôi với ai không
Nhã Hy
Nhưng tôi không phải ngừoi đó!
Trạch Minh
Anh biết đó là em mà
Trạch Minh
Chả có Nhã Hy nào ở đây cả
Trạch Minh
Nhiên Nhiên,đừng cứng đầu nữa
Nhã Hy
*lùi bước* tránh xa tôi ra!
Nhã Hy
Tôi nói lại lần cuối
Nhã Hy
Tôi không biết cái người tên Nhiên Nhiên là ai!
Nhã Hy
Và việc quan trọng bây giờ là mau thả tôi ra
Nghe từng lời nói của Nhã Hy,anh trầm mặt lại và bảo
Trạch Minh
Em đã bướng đến vậy rồi?
Nhã Hy
Tôi không biết anh!!
Trạch Minh
Đừng la hét nữa
Trạch Minh
Em làm anh khó chịu quá
Trạch Minh
Nhiên Nhiên sao lại hư vậy? Không ngoan như trước nữa
Nhã Hy
*tên này rõ là có vấn đề *
Nhã Hy
*một tên bệnh hoạn*
Trạch Minh
Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó?
Trạch Minh
Em đang trừng với anh à?
Trạch Minh
Đau lòng thật đó..?
Trạch Minh
Chỉ mới 9 năm mà đã quên anh rồi sao?
Trạch Minh
Vậy anh giới thiệu lại cho Nhiên Nhiên nghe nhé?
Trạch Minh
Trạch Minh là tên anh
Trạch Minh
Anh hơn em 5 tuổi
Trạch Minh
Đừng nhảy vào họng người khác khi người ta đang nói?
Nhã Hy
TÔI BẢO TÔI KHÔNG QUAN TÂM RỒI MÀ!!
Trạch Minh
Xa anh 9 năm,không còn biết phép tắc
Trạch Minh
Nhiên Nhiên ngốc này?
Trạch Minh
Anh không muốn cãi nhau với em
Trạch Minh
Nhưng anh nói lại một lần cuối rằng
Trạch Minh
Tên em là Nhiên Nhiên
Trạch Minh
Còn cái tên Nhã Hy,anh không quan tâm!
Nhã Hy
Thôi sao cũng được.
Nhã Hy
Ba mẹ đang chờ tôi ,họ chắc chắn đang lo lắng cho tôi
Trạch Minh
Em không cần trở về đấy đâu
Trạch Minh
Nơi này sẽ là nhà của em
Nhã Hy
Tôi chấp tay van xin anh!!
Trạch Minh
Khi anh còn đang thoải mái
Trạch Minh
Thì em nên biết điều và im lặng đi
Trạch Minh
Anh không chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu
Trạch Minh
Em vừa gọi anh là gì?
Trạch Minh
Nhiên Nhiên xa anh
Trạch Minh
Nhiên Nhiên bắt đầu hỗn hơn
Trạch Minh
Rút lại lời em vừa nói? Ngay và luôn?
Nhã Hy
Mắc gì?! Anh mau thả tôi ra! Tên bệnh hoạn!
Trạch Minh
*bóp chặt 2 bên má cô lại*
Trạch Minh
Bộ em không nghe ?
Nhã Hy
Bỏ cái tay anh ra!!
Nhã Hy
Có mơ tôi mới rút lại lời đó!
Trạch Minh
*tát thẳng vào mặt*
Trạch Minh
Anh không muốn làm vậy
Trạch Minh
Nhưng thật sự em không nhận thức được vấn đề
Trạch Minh
Anh nghĩ em nên tự ngẫm lại những lời mình nói
Trạch Minh
Anh mong rằng lần sau khi anh tới,em sẽ ngoan ngoãn hơn.
Anh đi ra ngoài khoá chặt cửa ngoài,mặc cho cô vẫn còn đang đau rát vì cái tát dùng hết lực của anh
Nhã Hy
C-chuyện gì đang diễn ra thế này?-hức
Nhã Hy
Ai đó làm ơn cứu tôi..!
Cô ôm chặt đầu và ngồi dựa vào góc tường,nước mắt không ngừng tuôn ra,khóc vì đau và cũng vì sợ
Chẳng biết sau này cô sẽ ra sao? Liệu có ai đến cứu?
Comments