Xuyên Nhanh, Bách Hợp: Mùa Đông Lỡ Hẹn!
Chương 2: Dương Cầm Khắc Thủy Họa. (1)
Lúc mở mắt ra, cô chỉ thấy mình đang nằm trên những thanh phím piano.
Tố Nhàn (cô)
*đây là đâu?*
Từng tiếng vỗ tay vang lên xung quanh cô, những đoạn ký ức từ từ ùa về.
Cô mới nhận ra bản thân đang ở trên diễn đàn âm nhạc của các nghệ sĩ tranh tài.
Bây giờ cũng là lúc cô chuẩn bị biểu diễn tiết mục của riêng mình, cũng may trước đó cô có tìm hiểu sơ qua về các thanh âm nhạc cụ.
Khi tấm rèm được mở ra, cô biến tấu hòa vào giai điệu nhạc. Những ngón tay thon dài không ngừng nhảy múa trên phím đàn.
Bản nhạc làm cho khán giả như hòa vào cơn miên man trong biển sâu của tình yêu, sự chia ly rồi lại dung hợp làm bất cứ ai cũng phải rơi nước mắt.
Cuối cùng lại kết thúc bằng một nốt nhạc trầm buồn lặng lẽ đánh thức những con người đang mê man trong bản tấu nhạc tỉnh giấc.
Những bông hồng có gai được ném về phía cô cùng những tiếng reo hò cùng giọng nói của MC vang trên khán đài.
1: Đỉnh thật! Tôi chưa bao giờ nghe bản tấu nào hay như này!
2: Có gì hay đâu, cũng bình thường mà!
3: Thật trầm lặng, làm tôi khóc đến nơi rồi!
4: Kém xa Dược Niên của tôi nửa là!
5: Quả thật là có thiên phú, tôi muốn xin kênh Tiktok của cô ấy!
Bao nhiêu lời khen tiếng chê cô điều nghe rất rõ, nhưng đâu ai biết bài nhạc này lại là kỷ vật vô giá không thể chạm đến. Lúc đầu, cô được một bạn học nữ chỉ dạy mà thành, nguyên một ngày tập mười ngón tay của cô rớm đầy máu.
Cũng là người ấy giúp cô chữa trị vết thương và có rất nhiều thứ không thể quên, nước mắt cô rơi cũng vì người ấy nhưng cô không thể nhớ được khuôn mặt và giọng điệu của người đó.
Trong trái tim cô vẫn có một chỗ đặc biệt dành cho một người mà mình còn chẳng biết rõ mặt bao giờ.
Đoạn ký ức dần khép lại, cô đứng dậy chào khán giả bằng chất giọng băng lãnh, quay lưng rời khỏi sân khấu bước xuống khán đài nhường chỗ cho những thí sinh tiếp theo.
Những tiếng đàn cùng những bài hát khác nhau của các thí sinh không hơn không kém tranh tài sôi nổi. Không phân được thắng bại với bất cứ ai.
Cuối cùng chỉ có ba người được giữ lại trong cuộc thi so tài. Mỗi khán giả lần lượt bỏ phiếu cho ba thí sinh nếu ai có nhiều phiếu bầu thì người đó xem như là kẻ thắng cuộc.
Cô run run người cào lấy bàn tay, Linh Miên nhìn thấy đã đến gần cầm lấy đôi bàn tay đang cào cấu bản thân giữ lại, một tay ôm trọn cô vào lòng.
Linh Miên (hổ)
Tiểu ký chủ, đừng sợ
Linh Miên (hổ)
Ngài sẽ làm được mà đúng không?
Tố Nhàn (cô)
Ngươi…*cô ta…*
Linh Miên (hổ)
Suỵt! Vẫn còn người ở đây đấy
Tố Nhàn (cô)
“Ừ, tôi biết rồi”
MC: người thắng cuộc lần này là người đã sáng tác ra bài Biển Sâu Vẫn Đợi Người
Linh Miên (hổ)
Ngài thành công rồi
Tố Nhàn (cô)
“Nhưng ta không muốn”
Linh Miên (hổ)
Sao vậy? *quên mất cậu ấy ghét nơi đông người*
Linh Miên (hổ)
Xong cái này chúng ta sẽ rời khỏi đây đến một nơi yên tĩnh được không?
MC: Cô có lời nào muốn phát biểu không?
Linh Miên (hổ)
người nói theo tôi
Tố Nhàn (cô)
Hôm nay tôi được tham gia thi đậu với các bạn ở đây, tôi cảm thấy rất vui và cũng học hỏi rất nhiều điều
Linh Miên (hổ)
Cảm ơn các bạn đã lắng nghe những gì tôi nói!
Cô nghe theo Linh Miên, đưa micro cho MC, lặng lẽ rời khỏi sân khấu đến một nơi yên tĩnh chỉ có làn gió nhẹ thổi ngang mái tóc bồng bềnh và mặt nước lay động nhẹ nhàng.
Linh Miên (hổ)
Ngài cảm thấy thế nào?
Tố Nhàn (cô)
Nhưng sao cậu lại biết tôi không thích những nơi ồn ào?
Linh Miên (hổ)
*giải thích với cậu ấy thế nào đây*
Linh Miên (hổ)
Là trong…trong bảng số liệu thống kê nói ngài không thích ồn ào
___________________________
Comments
Shanina
sao người thương lại biến thành hệ thống? còn cô thì không thể nhớ được nàng là ai?
2024-12-18
1
Shanina
thương mà không dám nói ra
mà là tự bịa như vậy.Có vui không?
2024-12-18
1
Tôn Ngộ Kei
Ui trời, vậy mà cj vẫn dũng cảm biểu diễn được, có lẽ cảm xúc đã bao trọn lấy tâm trí cô, khiến cô chỉ chìm đắm vào bản nhạc mình quen thuộc chứ không để ý tới cảnh sắc xung quanh
2024-12-19
0