Xuyên Nhanh, Bách Hợp: Mùa Đông Lỡ Hẹn!
Chương 3: Dương Cầm Khắc Thủy Họa. (2)
Linh Miên (hổ)
Đổi lại ngài nhìn xem
Linh Miên (hổ)
Ở đây rất đẹp đúng chứ?
Sóng vỗ vào cạnh bờ lại trôi dạt về biển trời xa xăm, trăng xanh phản chiếu dưới mặt nước cùng đàn cá tung tăng bơi lội. Bên cạnh lại còn có những nhành tơ liễu làm khung cảnh trở nên diệu kỳ.
Linh Miên lấy ra một cây đàn dương cầm đưa cho cô, chiếc đàn xanh thẳm màu biển cả bên có khắc chữ “Nhất Chỉ Chung Tình”
Y cầm lấy tay cô đặt lên chiếc đàn dương cầm, trái tim cô rát bỏng khi vừa chạm nhẹ vào, nước mắt không tự chủ mà rơi trên dây đàn
Tố Nhàn (cô)
*mình sao vậy*
Tố Nhàn (cô)
*sao lại đau thế này*
Linh Miên (hổ)
Ký chủ, chúng ta bắt đầu được chưa?
Tố Nhàn (cô)
Ừm! Nhưng cậu muốn làm gì
Linh Miên không trả lời, nắm chặt lấy tay cô lướt trên những dây đàn dương cầm, lướt đến đâu ngón tay cô bật máu đến đó.
Đến khi cô đã quen dần với những dây đàn. Linh Miên dần buông lỏng cánh tay lấy ra vài dụng cụ sơ cứu những ngón tay đã bị dây đàn mài mòn.
Tố Nhàn (cô)
Cậu đưa tôi đến đây để luyện tập?
Linh Miên (hổ)
Bây giờ ngài vẫn cần phải mài giũa kĩ năng cảm âm, tấu đàn đến mức độ tốt nhất có thể
Tố Nhàn (cô)
Ừ, ta biết rồi
Linh Miên (hổ)
Bây giờ ngày có thể nghỉ ngơi đến khi những ngón tay lành hẳn
Những ngày sau đó, cô điều được tẩm bổ bằng những món tự tay Linh Miên làm cũng được nghỉ ngơi sau ngày hôm ấy.
Có những món cô rất thích ăn nhưng lại gây dị ứng, nàng cẩn thận bỏ ra không chừa xót một món nào.
Bỗng có một ngày, cô đang nằm trên ghế sô pha ăn bỏng ngô xem phim truyền hình.
Tố Nhàn (cô)
Này! Linh Miên
Tố Nhàn (cô)
Sao ngươi đối xử tốt với ta thế?
Linh Miên (hổ)
Chắc do ngài là ký chủ của tôi *mình cũng không biết tại sao lại đối xử với vị ký chủ này tốt như vậy*
Tố Nhàn (cô)
*thì ra là vậy*
Nghe được câu trả lời, lòng ngực cô như cơn lửa đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
Cô bước ra bên ngoài dường như muốn trốn tránh câu trả lời của Linh Miên, nhưng cũng muốn biết người luôn xuất hiện trong đoạn ký ức của cô là ai.
Trên cầu Nại Hải, cô đứng nhìn mặt nước trầm tư lại bước đi lang thang đến những nơi khác cho đến khi trời chuyển sắc, những làn mây âm u dần kéo đến.
Linh Miên ở nhà trong lòng đầy lo lắng và sự bất an, y cầm lấy chiếc ô chạy ra khỏi nhà đi tìm cô dù không biết cô đang ở đâu.
Cho đến khi những hạt nước trĩu nặng bắt đầu rơi trên ô. Những tiếng rền vang của sấm trên bầu trời, Linh Miên lại càng lo lắng hơn tìm cô khắp mọi nơi.
Linh Miên dừng lại ở một cánh cổng công viên khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang co rúm lại một góc.
Y bước đến gần ôm lấy cô vào trong lòng, đánh rơi chiếc ô xuống mặt đất.
Một tia sấm lại vang lên trên bầu trời, cô sợ hãi ôm chặt lấy Linh Miên.
Linh Miên (hổ)
Tiểu ký chủ, ngài đừng sợ
Linh Miên (hổ)
Chỉ là cơn sấm nhỏ thôi, lát nửa sẽ hết
Nhờ sự trấn an của Linh Miên, cô dần cảm thấy an toàn mà thả lỏng hai bàn tay đang bếu chặt bả vai y, chìm vào giấc ngủ sâu.
Linh Miên (hổ)
Tôi đưa ngài về
Linh Miên một tay ẩm cô, một tay nhặt lấy chiếc ô bị rơi xuống đất lúc nãy che chắn trên đầu.
Về đến nhà, y cởi những bộ quần áo ướt trên người cô ra.
Cẩn thận lau khô người cô tránh cảm lạnh.
Đồ mới được thay, đồ cũ cũng được giặc. Linh Miên về phòng mình ngủ một giấc đến sáng hôm sau, tiếng động lớn từ phòng cô truyền đến đã đánh thức y tỉnh giấc.
___________________________
Comments
Shanina
Nhất chỉ chung tình
mãi yêu một người
kiếp này hay là ngàn kiếp sau cũng không thể yêu thêm một ai
dù người ấy có còn nhớ đến mình không?
Cũng không sao hết vì nàng là cả một bầu trời đêm của tôi rồi
2024-12-18
1
Tô Khiết Lam
"vì e là vk tôi" Mạnh dạn lên Linh Miên cho vk thấy tình cảm của chị dành cho cô ấy ik
2024-12-20
1
Shanina
cậu
theo kiểu xưng hô là gọi người ấy là nam
bạn nên đổi cách xưng hô đi nha gọi là
“cô” hay là “chị” hoặc là “em”
2024-12-18
1