Andree × Bray | Tựa Như Phố Cổ.

Andree × Bray | Tựa Như Phố Cổ.

1.

Từ khoảng khắc còn ở trong bụng mẹ, Bảo đã biết cuộc sống của mình sẽ bão táp bởi một thằng anh hàng xóm. Anh ta là Bùi Thế Anh, là thằng nhóc 6 tuổi ít nói, có cậy miệng cũng chỉ nói được mấy chữ. Mà thề là không hiểu sao, mẹ nó thích anh lắm, thiếu điều muốn nhận Thế Anh làm con nuôi luôn.
Mọi chuyện sẽ rất bình thường, từ trước mà nói thì Thế Anh luôn có một cái đuôi, cụ thể là Thanh Bảo, thằng nhóc 3 tuổi chạy theo sau người anh 9 tuổi của mình. Miệng pí po gọi "anh Meiji" trông cưng phải biết.
Nhưng nếu dừng lại ở đó thì đã không có chuyện để nói. Năm Bảo bốn tuổi, vì đuổi bắt con gà mà lạc đường. Thế Anh nghe tin thằng nhỏ bám đuôi mình bị lạc mất, mãi chưa thấy đường về cũng vội chạy đi tìm. Đến nơi thấy thằng nhóc khoá oà lên, mặt lắm lem bùn đất, tay nhỏ dụi dụi mắt, má phính đỏ hao hao. Bản chất là đang tức giận, Thế Anh có lỡ nói vài câu, anh thề là chỉ nói thôi, chứ không hề có hành động gì khác. Thế mà Bảo dỗi luôn, ứ thèm chơi chung với anh Meiji nữa.
Lên cấp ba, Bảo được gia đình sắp xếp ra Hà Nội với Thế Anh. Là một trường cấp ba nổi tiếng của thành phố, không quá xa lạ khi thấy hình ảnh cậu ấm cô chiêu được vào đây. Nhưng, cái vấn đề đấy đéo quan trọng bằng chuyện Bảo sẽ chung với Thế Anh.
Nếu bây giờ được văng tục, nhất định câu đầu tiên Bảo gặp lại Thế Anh là "ditme thằng Thế Anh"
Nhưng đéo, các em ơi, làm gì có chuyện vừa gặp đã inova như thế?
Ngồi vào bàn, lấy tách trà, Bảo kể cho nghe chuyện giữa nó và anh hàng xóm siêu bảnh.
;
Bảo kéo vali vào căn hộ số 402, nghe số phòng là thấy chiều nay đánh lô đề con số 6 rồi đó. Nhưng dẹp đi, bây giờ nó sẽ phải đối mặt với con trai dấu yêu của mẹ nó. Cụ thể là Bùi Thế Anh.
Cánh cửa mở ra, Bảo nhìn Thế Anh đang đứng trước cửa, nhưng nó cà chớn, lách qua người anh, bước vào bên trong. Gian phòng khách thoang thoảng mùi hương của hoa và một chút ít mùi của gỗ thông. Nó chưa bao giờ cảm thấy bình yên đến như vậy, đến nỗi còn thanh tịnh hơn chùa khi bà nội bắt nó đi giải nghiệp vì mỏ hỗn của nó.
Thế Anh
Thế Anh
đến rồi à?
Thế Anh
Thế Anh
cô vừa gọi
Thanh Bảo
Thanh Bảo
cô nào?
Thế Anh
Thế Anh
mẹ của mày
Thế Anh dẫn đường chỉ Bảo phòng ngủ.
Bảo nhìn Thế Anh rồi cũng kéo vali đến phía giường. Tìm chỗ nhét cái vali to bự chảng của mình ở đâu đó, xong lại đảo mắt quanh căn phòng.
Đúng là thiếu gia nhà họ Bùi có khác, ở cái phòng ngủ thôi mà bự gấp hai lần cái phòng của nó.
Thế Anh
Thế Anh
tủ quần áo đằng kia
Thế Anh đưa tay về phía cái tủ màu trắng nằm ở góc phòng. Nó đảo mắt, rồi gật gù. Chắc nhét cỡ 5 Thế Anh cũng vừa.
Thế Anh
Thế Anh
mẹ mày nói anh rồi
Thế Anh
Thế Anh
mày mới vào cấp 3 thì ngoan ngoãn một chút
Thanh Bảo
Thanh Bảo
bộ đó giờ đây đéo ngoan hay gì?
Thế Anh nhìn nó.
Thế Anh
Thế Anh
năm lớp 9 xém chút nữa là ở lại lớp
Thế Anh
Thế Anh
mày nghĩ mày ở trong Nam, anh ở ngoài Bắc, anh không biết mày sống thế nào à?
Thế Anh
Thế Anh
chăm học lên đi, nếu không lúc đó anh cho mày ở ngoài đường
Thanh Bảo
Thanh Bảo
anh nói lắm thế?
Thanh Bảo
Thanh Bảo
khi xưa nói được nhiều thế à?
Thế Anh nhướng mày nhìn nó. Muốn lôi lại chuyện cũ à? Thì đúng là gã ít nói thật, nhưng đây là cảnh cáo nó, buông lời cảnh cáo rồi mà xem cái mặt nó nhỡn nhơ kìa
Thế Anh
Thế Anh
anh sẽ quản tiền tiêu vặt của mày.
Thế Anh
Thế Anh
nên đừng lo, mày không có cửa để nạp game đâu
Bảo nghe đến đây thôi đã thấy đéo ổn rồi. Ừ thì sao phải là Bùi Thế Anh giữ tiền cho nó? Nó có tài khoản riêng mà? Nó có thể tự chủ trong việc chi tiêu mà?
Thanh Bảo
Thanh Bảo
ai nói?
Thế Anh
Thế Anh
mẹ mày
Ok, con trai ruột đã không còn là gì.
;
Nó nằm trên giường, lòng đầy trắc ẩn. Thì cũng do năm cấp 2 nó nỗi loạn nên mẹ mới tống nó ra đây cho Thế Anh giữ hộ, bởi lẽ nó ghét Thế Anh nhất cái trần đời này. Anh lại có nhiều cách khiến nó từ báo hoá mèo nên đương nhiên Thế Anh trở thành nơi gửi gắm đầu tiên và duy nhất của mẹ nó.
Bảo buồn trong lòng nhiều lắm. Thế Anh hiện giờ cũng đang học đại học rồi, nếu để nói thì nó phải ở với anh ít nhất cũng ba năm chứ không có nhỏ. Nhưng nếu bây giờ nó phá banh mọi thứ, thì liệu Thế Anh có cho nó cút về Sài Gòn không?
Thế Anh
Thế Anh
mày đừng mơ về Sài Gòn khi chưa học xong cấp ba
Thế Anh đứng dựa lừng vào cửa phòng. Bảo bật dậy, mồm xinh không ngậm được liền nói.
Thanh Bảo
Thanh Bảo
ai cho vào đây?
Thanh Bảo
Thanh Bảo
phòng của đây, ai cho bạn vào?
Thế Anh thích thú khi nghe kiểu xưng hô của Bảo, nhưng vẫn tỏ vẻ chẳng quan tâm đến.
Thế Anh
Thế Anh
phòng anh thì anh vào.
Thanh Bảo
Thanh Bảo
có cái đéo?
Thanh Bảo
Thanh Bảo
phòng của đây!
Thế Anh đi về phía Bảo, xong liền nở nụ cười nhếch mép với nó.
Thế Anh
Thế Anh
mày ngủ đi, rồi mơ
Bảo cay, với cái tính nóng nảy của nó, là hiện giờ nó muôn quay sang đấm Thế Anh rồi đó, nhưng mà nó nhịn.
Thanh Bảo
Thanh Bảo
thế đây sang phòng khác.
Thế Anh
Thế Anh
thoải mái
Anh nhún vai, xong nẳm xuống giường của mình.
Bảo lập tức nhảy xuống giường, xong quay ra nhìn Thế Anh.
Chờ đó, nó sẽ báo thù vào một ngày không xa.
Thế Anh
Thế Anh
à anh quên nói.
Thế Anh
Thế Anh
nhà này, chỉ có một phòng ngủ.
Xong cửa đóng cái rầm.
Bảo đứng ngoài phòng khách, sượng trân. Sau đó chỉ là tiếng nghiến răng của Bảo.
Đéo trả thù vào một ngày không xa nữa. Ngày mai, chính thức trả thù.
end chương 1.
phù thủy rừng xanh
phù thủy rừng xanh
ngại quó hihi.
Hot

Comments

thỏ rawngchuootj:33

thỏ rawngchuootj:33

cho tui hỏi bà tg có định vt bộ này tiếp ko zạy tròi :,((

2023-11-09

0

ℍⓘ🅺𝕚𝕄𝕚 𝕃🄸𝕟

ℍⓘ🅺𝕚𝕄𝕚 𝕃🄸𝕟

sao chưa có chap mới thế

2023-11-07

0

ℍⓘ🅺𝕚𝕄𝕚 𝕃🄸𝕟

ℍⓘ🅺𝕚𝕄𝕚 𝕃🄸𝕟

khi nào có chap mới thế

2023-10-31

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play