Tình Cũ, Thế Mà Rất Ngọt Ngào
may quá, anh ta chẳng sao cả.
♡
tình cũ, thế mà rất ngọt ngào.
Tử Tĩnh Nhã
trúc bân, anh dựng lên màn kịch này chỉ để khiến tôi nói những lời đó sao?
Tử Tĩnh Nhã
anh đang trêu tức tôi đấy à?
trúc bân lúc này yên tĩnh đến lạ, anh khẽ chớp mắt nhìn cô, lúc sau cư nhiên lại bật cười. chẳng biết là cười cuộc đời, cười cô hay đang cười đểu chính bản thân mình.
phải rồi, anh đang hy vọng gì từ một cô cảnh sát yêu nghề như mạng, yêu đến độ có thể lừa dối tình cảm của kẻ khác chứ?
anh đang tự dằn vặt chính mình, hay anh vẫn chưa muốn tin vào sự thật, sự thật là tĩnh nhã đã rời xa anh.
Vưu Trúc Bân
tĩnh nhã, nếu anh sống trong một cơ thể khác thì tốt biết mấy.
Vưu Trúc Bân
vì anh đã yêu em đến thế mà, anh có thể yêu em, yêu mà chẳng tiếc tính mạng này.
Tử Tĩnh Nhã
không, mau dừng lại!!
tĩnh nhã hét đến khàn cả giọng, cổ họng gào thét như điên loạn, bước chân lao đến nhanh như vũ bão.
nhưng đã quá muộn, tĩnh nhã chẳng kịp đụng vào người anh huống gì đến kéo lại.
Tử Tĩnh Nhã
trúc bân, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...
Tử Tĩnh Nhã
làm ơn, anh làm ơn đừng có làm sao mà...
tĩnh nhã từ khi làm nghề cảnh sát, chưa khi nào cô cảm thấy sợ hãi. khi bản thân đang đối diện với một gã sát nhân biến thái, giết người không gớm tay.
cô cũng chưa từng run sợ và điên dại vì lo lắng như thế, anh là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.
tĩnh nhã dùng tất cả sức lực héo mòn của mình mà bám chặt vào bức tường si măng vững chắc, ánh mắt run run nhìn xuống dưới.
trước cánh cửa rộng lớn của nhà hàng, một cái phao cứu hộ màu vàng chói đã được thổi phồng lên từ lúc nào, trên đó đang nổi một chàng trai khỏe khoắn, thanh mảnh.
Tử Tĩnh Nhã
mẹ kiếp, làm tôi sợ chết khiếp...
tĩnh nhã chửi, nhưng cả người đã nhũn ra. cả cơ thể gục xuống, bờ vai lại trở nên mềm yếu khi bờ vai gầy ấy đang run rẩy nhẹ.
Tử Tĩnh Nhã
may quá, anh ta chẳng sao cả.
Comments