Chương 3: Tên tôi là Lục Quý Hòa

Đúng lúc này, em họ bỗng nhiên từ đâu chạy tới, dang hai tay che chắn trước người Văn Ninh, bực bội nói: "Mấy người có biết anh ấy là ai không mà dám gây sự hả? Đụng tới một cọng tóc của anh ấy coi chừng bị chủ..."

Nó còn chưa nói hết đã bị ăn một đấm, đau đến đỏ hoe cả mắt.

Văn Ninh thấy vậy rất giận, cậu kéo em họ sang một bên, mắng nó: "Lần sau đừng có mà chắn thế nữa, ngu vừa thôi."

Vừa nói cậu vừa nhấc chân đạp thằng Trịnh một phát, sau đó... dưới ánh mắt khiếp sợ của em họ mà giáng trả lại Trịnh một đấm. Mấy đứa đàn em của Trịnh cũng choáng váng, rồi lập tức xông pha vì đại ca, thế nhưng đều bị Văn Ninh đạp ra.

Em họ vừa luống cuống tay chân vừa bối rối đã bị Văn Ninh kéo chạy lên xe, "vèo" một cái đã không thấy tăm hơi.

"Anh... Anh bảo không biết đi xe gì hết cơ mà!" Được một quãng, em họ ngồi sau bỗng hô to. Nó biết anh họ nó trước kia toàn được xe riêng đưa đón, cả xe đạp cũng không biết đi nữa kìa!

"Im đi, nếu mày không bị thằng Trịnh đánh thì anh đây phải làm học sinh hư đánh nhau chắc? Bố mẹ anh mà biết chắc chắn sẽ đánh chết anh luôn."

"Anh! Úi, anh định lao lên vỉa hè tông thùng rác à? Không được... Để em chở đi!!!"

Văn Ninh bị gào cho suýt rách lỗ tai, chỉ đành nhượng bộ để em họ chở mình về.

Tới nhà, Văn Ninh đi nấu cơm trước rồi mới ra phòng khách nhìn em họ đang vắt vẻo chân ngồi trên sofa, không nhịn được mắng nó: "Sao mà ngu thế không biết, tự nhiên nhảy ra chịu đấm, anh đây cảm động phát khóc luôn!"

Cậu em họ ngẩng đầu cười ngu với Văn Ninh: "Hê hê. Em không ngờ anh đánh nhau giỏi vậy đó."

"Bớt nói linh tinh đi, nhìn cái mặt sưng vù thâm tím của mày là anh lại ngứa mắt. Đi lấy cái hộp thuốc ra đây, anh bôi thuốc cho."

... Không bao lâu sau, trong nhà truyền tới tiếng rống như heo bị chọc tiết.

"Úi, đau vcl, anh họ nhẹ tay thôi... Á á á!"

...

Vì thời khóa biểu tập trung vào buổi sáng nên chiều hôm nay không phải đi học, Văn Ninh ở nhà làm bài tập. Tối đến, lúc ăn cơm xong đã là bảy giờ, có hai đứa nhóc cấp hai chạy tới rủ em họ đi chơi, thế là Văn Ninh ở nhà một mình.

Vì buổi chiều đã học xong bài nên tối đến Văn Ninh cũng chỉ ngồi trong phòng khách chơi điện thoại chờ em họ về.

Bên ngoài vẫn loáng thoáng tiếng trống kèn đám ma của nhà nọ, khiến Văn Ninh không khỏi rùng mình một cái, đứng lên định đi đóng hết cửa lại cách âm. Cậu nhớ tới lời em họ tối qua dặn cậu không được ra ngoài ban đêm vì có người mới chết, mà nay chẳng phải nó vẫn đi chơi đấy thôi.

Lúc này, Văn Ninh đang định đóng lại cửa sổ phòng khách thì bỗng dưng khựng lại. Đèn phòng khách tự nhiên nhấp nha nhấp nháy. Cửa sổ là cửa kính, qua mặt kính Văn Ninh có thể thấy một bóng trắng mờ mờ đứng lù lù giữa phòng khách.

Cậu quay phắt lại, quả nhiên thấy người tóc bạch kim mặc sơ mi trắng tối qua, nhất thời vừa sợ vừa bất đắc dĩ.

Tối qua người kia bỗng dưng xuất hiện nói mấy câu kì lạ, sau đó đứng lì lì bên giường Văn Ninh. Cậu kêu em họ cũng không ai nghe thấy, muốn bỏ đi cũng không động đậy nổi y chang bị bóng đè, chỉ đành nhắm mắt cố ngủ, mong chờ đây là một giấc mơ. Giấc ngủ này không hề ngon giấc, khẳng định là con quỷ áo trắng kia vẫn luôn canh giường cậu tới sáng, nên cậu mới phải vác cái mắt thâm quầng đó đi học.

Văn Ninh đã mong mọi chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ, thế nhưng... đối phương lại xuất hiện đã khiến cho thế giới quan duy vật đã bị lung lay của cậu hoàn toàn sụp đổ.

Người nọ nói: "Hồi sáng cậu đánh nhau hùng hổ lắm mà, sao bây giờ thấy tôi lại có vẻ mặt xám xịt kia?"

Văn Ninh ngạc nhiên hỏi: "Anh đi theo tôi hay sao mà chuyện đó cũng biết vậy?"

Đối phương thản nhiên đáp: "Từ tối hôm qua, tôi vẫn luôn đi theo cậu."

"Không phải chứ? Ban ngày cũng theo cơ à? Ma quỷ không phải sẽ biến mất trước bình minh ư?"

"Hôm nay trời âm u."

"..."

"Với cả tôi cũng không sợ ban ngày."

"Ai quan tâm anh sợ hay không!" Văn Ninh nổi quạo, hoàn toàn quên mất nỗi sợ ban đầu. "Tóm lại anh đi theo tôi làm gì? Oan có đầu nợ có chủ, tôi và anh chẳng liên quan gì sất..."

Người kia im lặng nhìn Văn Ninh.

Văn Ninh nhận ra hắn chẳng suy xét lời vừa rồi của cậu, khiếp sợ hỏi: "Hay là anh thực sự vì tôi hái mất quả chỗ anh nên đi theo đòi đấy?"

"Ừ." Hắn thản nhiên gật đầu, còn rất nghiêm túc.

Văn Ninh cảm thấy mình sắp thổ huyết tới nơi, đưa tay đỡ trán: "Không thể nào, không thể nào đâu... Thôi được rồi, tôi trả, tôi trả mà! Anh đừng theo tôi nữa, ngày mai tôi đi mua mấy cân quýt về cúng cho anh, hương nhang tiền giấy gì cũng có hết, anh yên tâm đi!"

"Không cần. Tôi muốn đi theo cậu."

"..."

Văn Ninh thật sự muốn nhào lên đánh với hắn một trận, nhưng cậu không thể. Cậu tức giận đến mặt đỏ lên, mắng: "Anh... Anh có còn là con người không?"

"Không, tôi là quỷ." – Hắn mỉm cười trả lời.

Văn Ninh: "Anh... anh... anh."

"Sao vậy?" Không hiểu sao, hắn thấy bộ dạng tức giận của Văn Ninh rất đáng yêu, khiến hắn lại càng muốn trêu chọc người này hơn. Nhưng hắn thấy đối phương thật sự rất giận bèn nghiêm túc nói: "Tôi không nhớ gì cả, có ý thức thì đã ở chỗ kia rồi. Suốt hơn một năm qua, tôi vẫn quanh quẩn bên mộ, không đi đâu được. Nhưng khi cậu xuất hiện thì tôi lại có thể đi theo cậu. Hay nói cách khác, chính cậu cứu tôi ra."

"Cứu anh? Nhưng tôi có làm gì đâu?" Văn Ninh đã bình tĩnh đôi chút, lại hỏi: "Thế trước kia anh là ai, tại sao lại chết?"

"Không biết, đã bảo là tôi bị mất trí nhớ rồi mà."

"..."

Văn Ninh đỡ trán, không tin tưởng lắm mà nói: "Anh mất trí nhớ như thế, đừng bảo với tôi là cả tên mình là gì anh cũng không biết nhé?"

"Quý Hòa, tên tôi là Lục Quý Hòa." Hắn nói, giọng rất êm tai.

Văn Ninh gật đầu: "Ừ. Thế tóm lại anh đi theo tôi làm gì? Đừng nói là anh chỉ muốn hù dọa tôi thôi đấy?"

Quý Hòa nghiêm túc nói: "Tôi muốn biết mình rốt cuộc là ai, tại sao lại chết."

Văn Ninh nghe vậy thì không khỏi có chút đồng cảm với hắn, đành thở dài: "Tùy anh."

Nói rồi Văn Ninh lại đi tới ngồi trên sofa chơi điện thoại, không để ý đến Quý Hòa nữa. Thế nhưng cảm giác tồn tại của Quý Hòa quá mạnh, Văn Ninh không thể nào làm lơ hắn được.

Được một lúc, Văn Ninh để ý giờ giấc, phát hiện bây giờ đã là chín giờ rồi.

"Sao thằng Quang vẫn chưa về nữa? Không phải bảo là sẽ về trước chín giờ hay sao?"

Văn Ninh sốt ruột gần chết, vội gọi điện thoại cho em họ, nhưng dù gọi bao nhiêu cuộc cũng chỉ nghe thấy giọng nói máy móc lặp đi lặp lại "thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Hot

Comments

Diệp Tử Y❄ (❤🍀Bỉ Ngạn Hoa🍀❤)

Diệp Tử Y❄ (❤🍀Bỉ Ngạn Hoa🍀❤)

Hónggggggggggg

2023-11-08

5

Thấy đáng yêu là không ổn rồi.🤡

2023-11-08

13

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Giữa đêm
2 Chương 2: Đại ca chú ý cậu rồi
3 Chương 3: Tên tôi là Lục Quý Hòa
4 Chương 4: Người này sao mà đáng ghét thế không biết!
5 Chương 5: Bí ẩn về thân thế
6 Chương 6: Em trai của Quý Hòa
7 Chương 7: Kìa, người ta hỏi cậu có người yêu chưa kìa?
8 Chương 8: Bóng đè
9 Chương 9: Nhảy lầu
10 Chương 10: Người làm dịch vụ đa cấp
11 Chương 11: Chút sóng gió nhỏ (1)
12 Chương 12: Chút sóng gió nhỏ (2)
13 Chương 13: Chút sóng gió nhỏ (3)
14 Chương 14: Chút sóng gió nhỏ (4)
15 Chương 15: Chút sóng gió nhỏ (5)
16 Chương 16: Chút sóng gió nhỏ (6)
17 Chương 17: Chút sóng gió nhỏ (7)
18 Chương 18: Hình như tôi chưa thấy anh ngủ bao giờ?
19 Chương 19: Trông anh cũng lớn tuổi hơn em, mà tính tình trẻ con thật đấy...
20 Chương 20: Không sao đâu, đừng sợ
21 Chương 21: Anh là quỷ tốt. Hiền lành, không gây nguy hiểm cho con người
22 Chương 22: Nhật kí
23 Chương 23: Học sinh mới
24 Chương 24: Anh cả nhà Lục Phong
25 Chương 25: Em họ
26 Chương 26: "Ồ, bạn Ninh đi học rồi này..."
27 Chương 27: Tính sổ
28 Chương 28 : Đi đào kho báu
29 Chương 29: Tôi nhớ là trước đây cậu chưa từng gặp tôi nhỉ?
30 Chương 30: Đào mộ lúc một giờ sáng
31 Chương 31: Trẻ trâu?
32 Chương 32: Cuộc gặp gỡ trong "mơ"
33 Chương 33: Anh em khác cha khác ông nội
34 Chương 34: Quỷ sợ đám đông...
35 Chương 35: Anh còn gì muốn nói không?
36 Chương 36: "Anh hùng cứu mỹ nhân"
37 Chương 37: "Ánh mắt đó của mày có ý gì đấy?"
38 Chương 38: "Bạn trai người ta không bao giờ làm mình thất vọng"
39 Chương 39: Chưa kịp nghỉ lễ đã có công chuyện
40 Chương 40: Quê ngoại hẻo lánh
41 Chương 41: Đồ ăn của người chết
42 Chương 42: Quỷ "kéo"
43 Chương 43: Mảnh vỡ kí ức
44 Chương 44: Từ nghỉ lễ đến thi học kì
45 Chương 45: "Ở đâu có đánh nhau, ở đó có..."
46 Chương 46: Anh thật sự rất nhớ em
47 Chương 47: Người trong ác mộng
48 Chương 48: "Tổng giám đốc bá đạo" và "cô vợ nhỏ"...
49 Chương 49: Nếu em cũng thích anh, thì làm bạn trai anh nhé?
50 Chương 50: Đứt gãy
51 Chương 51: Ghen
52 Chương 52: Tớ thích cậu
53 Chương 53: Bóng ma màu trắng
54 Chương 54: Nhờ cậy
55 Chương 55: Bất ổn
56 Chương 56: Romeo và Juliet
57 Chương 57: Bị đâm
58 Chương 58: Bệnh viện (1)
59 Chương 59: Bệnh viện (2)
60 Chương 60: Quỷ dữ
61 Chương 61: Nấu xói
62 Chương 62: Điểm trường
63 Chương 63: Sương mù
64 Chương 64: Nguy hiểm
65 Chương 65: Tuyệt vọng
66 Chương 66: Lạnh giá
67 Chương 67: Sợ hãi
68 Chương 68: Im lặng
69 Chương 69: Định mệnh
70 Chương 70: Vĩnh biệt
71 Chương 71: Tạm biệt
72 Chương 72: Hoàng hôn (kết thúc)
73 Pr, giới thiệu.
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Giữa đêm
2
Chương 2: Đại ca chú ý cậu rồi
3
Chương 3: Tên tôi là Lục Quý Hòa
4
Chương 4: Người này sao mà đáng ghét thế không biết!
5
Chương 5: Bí ẩn về thân thế
6
Chương 6: Em trai của Quý Hòa
7
Chương 7: Kìa, người ta hỏi cậu có người yêu chưa kìa?
8
Chương 8: Bóng đè
9
Chương 9: Nhảy lầu
10
Chương 10: Người làm dịch vụ đa cấp
11
Chương 11: Chút sóng gió nhỏ (1)
12
Chương 12: Chút sóng gió nhỏ (2)
13
Chương 13: Chút sóng gió nhỏ (3)
14
Chương 14: Chút sóng gió nhỏ (4)
15
Chương 15: Chút sóng gió nhỏ (5)
16
Chương 16: Chút sóng gió nhỏ (6)
17
Chương 17: Chút sóng gió nhỏ (7)
18
Chương 18: Hình như tôi chưa thấy anh ngủ bao giờ?
19
Chương 19: Trông anh cũng lớn tuổi hơn em, mà tính tình trẻ con thật đấy...
20
Chương 20: Không sao đâu, đừng sợ
21
Chương 21: Anh là quỷ tốt. Hiền lành, không gây nguy hiểm cho con người
22
Chương 22: Nhật kí
23
Chương 23: Học sinh mới
24
Chương 24: Anh cả nhà Lục Phong
25
Chương 25: Em họ
26
Chương 26: "Ồ, bạn Ninh đi học rồi này..."
27
Chương 27: Tính sổ
28
Chương 28 : Đi đào kho báu
29
Chương 29: Tôi nhớ là trước đây cậu chưa từng gặp tôi nhỉ?
30
Chương 30: Đào mộ lúc một giờ sáng
31
Chương 31: Trẻ trâu?
32
Chương 32: Cuộc gặp gỡ trong "mơ"
33
Chương 33: Anh em khác cha khác ông nội
34
Chương 34: Quỷ sợ đám đông...
35
Chương 35: Anh còn gì muốn nói không?
36
Chương 36: "Anh hùng cứu mỹ nhân"
37
Chương 37: "Ánh mắt đó của mày có ý gì đấy?"
38
Chương 38: "Bạn trai người ta không bao giờ làm mình thất vọng"
39
Chương 39: Chưa kịp nghỉ lễ đã có công chuyện
40
Chương 40: Quê ngoại hẻo lánh
41
Chương 41: Đồ ăn của người chết
42
Chương 42: Quỷ "kéo"
43
Chương 43: Mảnh vỡ kí ức
44
Chương 44: Từ nghỉ lễ đến thi học kì
45
Chương 45: "Ở đâu có đánh nhau, ở đó có..."
46
Chương 46: Anh thật sự rất nhớ em
47
Chương 47: Người trong ác mộng
48
Chương 48: "Tổng giám đốc bá đạo" và "cô vợ nhỏ"...
49
Chương 49: Nếu em cũng thích anh, thì làm bạn trai anh nhé?
50
Chương 50: Đứt gãy
51
Chương 51: Ghen
52
Chương 52: Tớ thích cậu
53
Chương 53: Bóng ma màu trắng
54
Chương 54: Nhờ cậy
55
Chương 55: Bất ổn
56
Chương 56: Romeo và Juliet
57
Chương 57: Bị đâm
58
Chương 58: Bệnh viện (1)
59
Chương 59: Bệnh viện (2)
60
Chương 60: Quỷ dữ
61
Chương 61: Nấu xói
62
Chương 62: Điểm trường
63
Chương 63: Sương mù
64
Chương 64: Nguy hiểm
65
Chương 65: Tuyệt vọng
66
Chương 66: Lạnh giá
67
Chương 67: Sợ hãi
68
Chương 68: Im lặng
69
Chương 69: Định mệnh
70
Chương 70: Vĩnh biệt
71
Chương 71: Tạm biệt
72
Chương 72: Hoàng hôn (kết thúc)
73
Pr, giới thiệu.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play