Sau Khi Ăn Trái Ngọt, Tôi Bị Quỷ "Ăn"

Sau Khi Ăn Trái Ngọt, Tôi Bị Quỷ "Ăn"

Chương 1: Giữa đêm

"Anh Ninh, anh đợi ở đây nhé? Em đi lấy chút đồ rồi về, đường vào nhà đó khó đi lắm nên anh đừng theo."

Văn Ninh gật đầu, ngồi yên trên chiếc xe điện đợi. Cậu thấy thằng em họ xắn ống quần đi trên con đường đất trơn trượt vào xóm nhỏ.

Bây giờ đang là đầu mùa đông, không khí tương đối lạnh. Vừa mới nãy thôi trời đất còn quang đãng mà giờ bỗng có sương mù kéo đến, khiến cho tầm nhìn của Văn Ninh bỗng chốc thu lại chỉ còn chừng chục mét. Chung quanh đường cây bụi um tùm, lẫn vào trong sương mù trông có vẻ ảm đạm.

Văn Ninh kéo mũ áo khoác lên, thấy thằng em họ mãi chưa quay lại thì hơi sốt ruột.

Cậu lấy điện thoại ra, định gọi cho thằng em thì phát hiện không có sóng. Trong lòng thấy hơi quái quái, thôn này không phải là vùng sâu vùng xa, rõ là phủ sóng cả rồi mà sao lại mất tín hiệu ngay trên đường chính thế? Thế là cậu thử đi vài bước rồi quơ quơ điện thoại, cứ như thể làm như vậy là sẽ bắt được sóng vậy.

Sóng thì không thấy đâu, nhưng Văn Ninh lại khựng bước chân, cậu thấy một cây quýt mọc trong bụi cây um tùm ven đường. Cành lá xum xuê tươi tốt nhưng chỉ đậu đúng một quả lớn chừng cái chén, màu cam đỏ đẹp mắt như một mặt trời nhỏ.

Văn Ninh không nghĩ nhiều, cậu đi thêm vài bước, cậy tay dài chân dài liền hái quả quýt cô đơn xuống. Đúng lúc đang khát nước, cậu bèn bóc ăn, vừa ăn vừa xuýt xoa.

Thơm, ngon, ngọt, mọng nước... Tóm lại là cậu rất vừa ý.

Lúc Văn Ninh ăn được một nửa, đứa em họ cũng đã trở lại, trong tay nó xách túi lớn túi nhỏ rau củ quả và thịt khô.

Trong không khí toàn mùi tinh dầu quýt, em họ hít hà cái mũi rồi nuốt nước bọt. "Ấy, anh ăn quýt à? Còn không, chia em mấy quả với."

"Hết rồi." Văn Ninh lạnh nhạt đáp.

Em họ tiếc nuối rũ đầu, rồi lại hoài nghi nhìn Văn Ninh, nói: "Ơ anh, hình như mấy hôm nay nhà mình đâu có mua hoa quả gì đâu, anh lấy đâu ra thế?"

Nghe nó hỏi vậy, Văn Ninh thuận tay chỉ chỉ về cái cây ven đường, rồi ném luôn múi quýt cuối cùng vào miệng.

"Anh ơi..." Em họ bỗng nhỏ giọng lí nhí. "Hình như cây quýt đó là cây trồng theo mộ người ta."

"Hả... Khụ khụ khụ!" Văn Ninh lập tức bị sặc, ngờ vực nhìn thằng em mình. "Mày nói linh tinh cái gì thế?"

"Thật mà anh." Em họ yếu ớt đáp: "Anh nhìn kĩ đi, chỗ mộ kia bị cỏ che thôi. Đường này em đi từ bé đến lớn, không nhầm đâu."

Văn Ninh túm sau cổ áo em họ, không để ý lắm nói: "Dù thế thì đã sao chứ, anh mày chỉ ăn một quả bé xíu xíu thôi. Không lẽ còn có vong theo à? Mau mau về thôi, tối đến nơi rồi, anh còn phải nấu cơm."

Em họ lên xe điện, khởi động rồi mà vẫn không nhịn được mở miệng: "Nói thật, em vẫn thấy ớn, hồi bé đi qua chỗ này cứ hay thấy có..."

Văn Ninh ngồi sau gõ đầu nó: "Nói ít thôi, anh theo chủ nghĩa duy vật, mấy cái quỷ quái anh không tin đâu."

Cậu em họ đành ngậm miệng, ngoan ngoãn chở Văn Ninh về.

Đường xá trong thôn đổ bê tông cũng tạm ổn, chạy xe rất mượt, chẳng mấy chốc hai anh em đã về đến nhà ở phía đông. Gia đình cậu mợ đều làm công chức, còn kinh doanh nhỏ ở trên thành phố, được coi là khá giả số một số hai trong thôn. Nhà cao hai tầng, ngói đỏ sơn xanh, có vườn trồng những hoa vàng hoa tím.

Em họ đi cất xe, Văn Ninh xách đồ vào nhà rồi xuống bếp, bắt đầu bận bịu làm bữa tối. Cậu chuyển về đây đã được gần một tháng, đã quen dần với nhịp sống nơi đây. Hồi còn ở thành phố thì nhà cậu có giúp việc, nên hiếm khi cậu phải nấu cơm, nhưng hiện tại thì bữa nào cũng do cậu nấu, bởi vì cậu mợ không thường ở nhà.

Cậu em họ thò đầu vào bếp, hỏi: "Có cần em giúp gì không anh?"

Văn Ninh không thèm nhìn nó đã đáp: "Thôi khỏi, chốc nữa ăn xong mày ngoan ngoãn dọn mâm rửa bát cho anh là tốt lắm rồi."

Thằng em họ này của Văn Ninh tên là Dương Vũ Quang, rõ là đẹp trai lại đa tài đa nghệ, nhưng nó lại không biết nấu cơm, cho nó xuống bếp chẳng khác nào tự hủy cả.

Lúc Văn Ninh đang bưng mấy đĩa thức ăn lên bàn thì nghe thấy tiếng "tung tung" âm vang, đang lặp đi lặp lại. Cậu không nhịn được hỏi em họ: "Tiếng gì thế?"

Em họ ngồi vào bàn xới cơm, vừa xới vừa trả lời: "Trống đồng."

"Trống à? Sao nghe lạ thế?" Văn Ninh cũng ngồi xuống. "Mà giờ này người ta đánh trống làm gì?"

Em họ rùng mình một cái rồi bảo: "Có người chết đấy. Theo phong tục dân bọn em là phải đánh trống đồng phát tin tức."

"À, thì ra là thế."

Văn Ninh không biết nên nói gì thêm bèn vùi đầu ăn cơm, ăn được nửa chừng lại nghe em họ nói: "Anh Ninh, có người mới chết, tối đến anh đừng ra ngoài một mình nhá."

Nghe thế, miếng cơm đang nuốt dở của Văn Ninh nghẹn kinh khủng, cậu phải với lấy cốc nước để sẵn trên bàn uống mấy ngụm mới lên tiếng được: "Mày lo gì đấy, mày thấy anh mày ra cửa buổi tối bao giờ không?"

"Vâng." Em họ vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Nhưng mà anh ơi, em sợ quá, hay là tối nay anh cho em sang phòng anh ngủ đi."

Văn Ninh rất muốn úp bát cơm lên mặt thằng em nhát gan này, nhưng vẫn không mặn không nhạt đáp: "Không được, mày ngáy to quá."

Em họ: "..."

Văn Ninh lại nói tiếp: "Sợ bóng sợ gió gì đâu! Anh nhớ không nhầm thì mày còn có kha khá bài tập toán đấy, chốc nữa ăn xong liệu mà làm đi."

Em họ ủ rũ ăn cơm, lầm bầm lầu bầu nói: "Toán thật là đáng sợ..."

Vì không có bài tập nên tối nay Văn Ninh được nghỉ ngơi sớm, sau khi tắm xong cậu liền về phòng leo lên giường ngủ. Bình thường cậu không có thói quen nghịch điện thoại trước khi đi ngủ, thức khuya cũng không, thế nên vừa tắt điện là cậu đi ngủ ngay.

Cũng không biết là ngủ được bao lâu, Văn Ninh thấy hơi lạnh liền tỉnh giấc. Cậu thò tay lên tủ cạnh giường lấy điện thoại ra xem, mới có một giờ sáng.

Sợ không ngủ lại được, Văn Ninh định bỏ điện thoại xuống rồi ngủ tiếp, nhưng cậu bỗng dưng khựng lại.

Cuối giường có người đang đứng, áo trắng toát, khiến cho Văn Ninh giật mình một chốc mới hoài nghi hỏi: "Quang, mày vào phòng anh đấy à?"

Văn Ninh tưởng em họ sợ ma nên nửa đêm lén đến phòng mình ngủ ké, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm. Cậu khóa trái cửa rồi mà, thằng em vào kiểu gì? Cậu lại nhìn về phía người đứng cuối giường, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Có khi nào là trộm đột nhập không?

Vừa nghĩ đến là trộm, Văn Ninh liền không do dự với lấy cái đồng hồ báo thức trên tủ ném về phía người nọ.

Lộp cộp...

Cái đồng hồ rơi trên mặt đất, đồng thời Văn Ninh cảm thấy cả người lạnh toát, rồi không có sức lực ngã ngồi trên giường. Theo bản năng, cậu định hô to kêu em họ lại đây, nhưng hé miệng lại không nói được câu nào.

Lúc này Văn Ninh mới cảm thấy kì lạ, nhưng kì lạ ở đâu cậu lại không nói được.

Bấy giờ, người trong phòng mới đi tới bên cạnh giường, cúi đầu nhìn Văn Ninh.

"Cậu có gào rách họng cũng không ai tới cứu cậu đâu."

Giọng nói ấy vừa trầm vừa lạnh lẽo, nhưng không hề khó nghe, ngược lại có sức hấp dẫn rất lớn. Văn Ninh ngẩng đầu, nhìn chủ nhân giọng nói này, sửng sốt khi phát hiện đó là một chàng trai trẻ rất đẹp trai, tóc nhuộm màu bạch kim, mặc sơ mi trắng quần âu đen. Nhất thời khiến cậu không biết phải phản ứng như thế nào.

Trộm cướp thời bây giờ đẹp trai thế cơ à? Quan trọng là ban nãy hắn ta vừa nói gì ấy nhỉ, hình như là "cậu có gào rách họng cũng không ai tới cứu cậu đâu"?

Đệch! Văn Ninh thầm chửi một tiếng trong lòng, lời thoại của hắn ta đúng là kinh điển quá đấy!

"Anh là ai?" – Văn Ninh bỗng dưng lại phát hiện mình có thể lên tiếng nên hỏi.

Đối phương lạnh nhạt nói một câu khiến Văn Ninh chết lặng: "Cậu ăn quýt trồng trước mộ tôi."

Văn Ninh: "..."

Hot

Comments

Minh Tiểu Lẫm

Minh Tiểu Lẫm

Sao tự dưng tui truyện này hài ghê😆

2024-09-01

1

Ngọc Khánh Trương

Ngọc Khánh Trương

:)anh em thất lạc của hiếu thứ hai

2024-08-14

1

Chíp Chíp

Chíp Chíp

ngoài đời t sợ tè quần lun

2024-08-11

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Giữa đêm
2 Chương 2: Đại ca chú ý cậu rồi
3 Chương 3: Tên tôi là Lục Quý Hòa
4 Chương 4: Người này sao mà đáng ghét thế không biết!
5 Chương 5: Bí ẩn về thân thế
6 Chương 6: Em trai của Quý Hòa
7 Chương 7: Kìa, người ta hỏi cậu có người yêu chưa kìa?
8 Chương 8: Bóng đè
9 Chương 9: Nhảy lầu
10 Chương 10: Người làm dịch vụ đa cấp
11 Chương 11: Chút sóng gió nhỏ (1)
12 Chương 12: Chút sóng gió nhỏ (2)
13 Chương 13: Chút sóng gió nhỏ (3)
14 Chương 14: Chút sóng gió nhỏ (4)
15 Chương 15: Chút sóng gió nhỏ (5)
16 Chương 16: Chút sóng gió nhỏ (6)
17 Chương 17: Chút sóng gió nhỏ (7)
18 Chương 18: Hình như tôi chưa thấy anh ngủ bao giờ?
19 Chương 19: Trông anh cũng lớn tuổi hơn em, mà tính tình trẻ con thật đấy...
20 Chương 20: Không sao đâu, đừng sợ
21 Chương 21: Anh là quỷ tốt. Hiền lành, không gây nguy hiểm cho con người
22 Chương 22: Nhật kí
23 Chương 23: Học sinh mới
24 Chương 24: Anh cả nhà Lục Phong
25 Chương 25: Em họ
26 Chương 26: "Ồ, bạn Ninh đi học rồi này..."
27 Chương 27: Tính sổ
28 Chương 28 : Đi đào kho báu
29 Chương 29: Tôi nhớ là trước đây cậu chưa từng gặp tôi nhỉ?
30 Chương 30: Đào mộ lúc một giờ sáng
31 Chương 31: Trẻ trâu?
32 Chương 32: Cuộc gặp gỡ trong "mơ"
33 Chương 33: Anh em khác cha khác ông nội
34 Chương 34: Quỷ sợ đám đông...
35 Chương 35: Anh còn gì muốn nói không?
36 Chương 36: "Anh hùng cứu mỹ nhân"
37 Chương 37: "Ánh mắt đó của mày có ý gì đấy?"
38 Chương 38: "Bạn trai người ta không bao giờ làm mình thất vọng"
39 Chương 39: Chưa kịp nghỉ lễ đã có công chuyện
40 Chương 40: Quê ngoại hẻo lánh
41 Chương 41: Đồ ăn của người chết
42 Chương 42: Quỷ "kéo"
43 Chương 43: Mảnh vỡ kí ức
44 Chương 44: Từ nghỉ lễ đến thi học kì
45 Chương 45: "Ở đâu có đánh nhau, ở đó có..."
46 Chương 46: Anh thật sự rất nhớ em
47 Chương 47: Người trong ác mộng
48 Chương 48: "Tổng giám đốc bá đạo" và "cô vợ nhỏ"...
49 Chương 49: Nếu em cũng thích anh, thì làm bạn trai anh nhé?
50 Chương 50: Đứt gãy
51 Chương 51: Ghen
52 Chương 52: Tớ thích cậu
53 Chương 53: Bóng ma màu trắng
54 Chương 54: Nhờ cậy
55 Chương 55: Bất ổn
56 Chương 56: Romeo và Juliet
57 Chương 57: Bị đâm
58 Chương 58: Bệnh viện (1)
59 Chương 59: Bệnh viện (2)
60 Chương 60: Quỷ dữ
61 Chương 61: Nấu xói
62 Chương 62: Điểm trường
63 Chương 63: Sương mù
64 Chương 64: Nguy hiểm
65 Chương 65: Tuyệt vọng
66 Chương 66: Lạnh giá
67 Chương 67: Sợ hãi
68 Chương 68: Im lặng
69 Chương 69: Định mệnh
70 Chương 70: Vĩnh biệt
71 Chương 71: Tạm biệt
72 Chương 72: Hoàng hôn (kết thúc)
Chapter

Updated 72 Episodes

1
Chương 1: Giữa đêm
2
Chương 2: Đại ca chú ý cậu rồi
3
Chương 3: Tên tôi là Lục Quý Hòa
4
Chương 4: Người này sao mà đáng ghét thế không biết!
5
Chương 5: Bí ẩn về thân thế
6
Chương 6: Em trai của Quý Hòa
7
Chương 7: Kìa, người ta hỏi cậu có người yêu chưa kìa?
8
Chương 8: Bóng đè
9
Chương 9: Nhảy lầu
10
Chương 10: Người làm dịch vụ đa cấp
11
Chương 11: Chút sóng gió nhỏ (1)
12
Chương 12: Chút sóng gió nhỏ (2)
13
Chương 13: Chút sóng gió nhỏ (3)
14
Chương 14: Chút sóng gió nhỏ (4)
15
Chương 15: Chút sóng gió nhỏ (5)
16
Chương 16: Chút sóng gió nhỏ (6)
17
Chương 17: Chút sóng gió nhỏ (7)
18
Chương 18: Hình như tôi chưa thấy anh ngủ bao giờ?
19
Chương 19: Trông anh cũng lớn tuổi hơn em, mà tính tình trẻ con thật đấy...
20
Chương 20: Không sao đâu, đừng sợ
21
Chương 21: Anh là quỷ tốt. Hiền lành, không gây nguy hiểm cho con người
22
Chương 22: Nhật kí
23
Chương 23: Học sinh mới
24
Chương 24: Anh cả nhà Lục Phong
25
Chương 25: Em họ
26
Chương 26: "Ồ, bạn Ninh đi học rồi này..."
27
Chương 27: Tính sổ
28
Chương 28 : Đi đào kho báu
29
Chương 29: Tôi nhớ là trước đây cậu chưa từng gặp tôi nhỉ?
30
Chương 30: Đào mộ lúc một giờ sáng
31
Chương 31: Trẻ trâu?
32
Chương 32: Cuộc gặp gỡ trong "mơ"
33
Chương 33: Anh em khác cha khác ông nội
34
Chương 34: Quỷ sợ đám đông...
35
Chương 35: Anh còn gì muốn nói không?
36
Chương 36: "Anh hùng cứu mỹ nhân"
37
Chương 37: "Ánh mắt đó của mày có ý gì đấy?"
38
Chương 38: "Bạn trai người ta không bao giờ làm mình thất vọng"
39
Chương 39: Chưa kịp nghỉ lễ đã có công chuyện
40
Chương 40: Quê ngoại hẻo lánh
41
Chương 41: Đồ ăn của người chết
42
Chương 42: Quỷ "kéo"
43
Chương 43: Mảnh vỡ kí ức
44
Chương 44: Từ nghỉ lễ đến thi học kì
45
Chương 45: "Ở đâu có đánh nhau, ở đó có..."
46
Chương 46: Anh thật sự rất nhớ em
47
Chương 47: Người trong ác mộng
48
Chương 48: "Tổng giám đốc bá đạo" và "cô vợ nhỏ"...
49
Chương 49: Nếu em cũng thích anh, thì làm bạn trai anh nhé?
50
Chương 50: Đứt gãy
51
Chương 51: Ghen
52
Chương 52: Tớ thích cậu
53
Chương 53: Bóng ma màu trắng
54
Chương 54: Nhờ cậy
55
Chương 55: Bất ổn
56
Chương 56: Romeo và Juliet
57
Chương 57: Bị đâm
58
Chương 58: Bệnh viện (1)
59
Chương 59: Bệnh viện (2)
60
Chương 60: Quỷ dữ
61
Chương 61: Nấu xói
62
Chương 62: Điểm trường
63
Chương 63: Sương mù
64
Chương 64: Nguy hiểm
65
Chương 65: Tuyệt vọng
66
Chương 66: Lạnh giá
67
Chương 67: Sợ hãi
68
Chương 68: Im lặng
69
Chương 69: Định mệnh
70
Chương 70: Vĩnh biệt
71
Chương 71: Tạm biệt
72
Chương 72: Hoàng hôn (kết thúc)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play