Cô kéo mình về thực tại mà lại cố chuyên tâm đọc hết trang sách kia,khoảng cách giữa hai con người này, dường như đã được rút ngắn lại. Họ cứ như thế đến khi chiều tà.
Hương Tiểu Vi và An Thư Di mới có thể dứt khỏi nhau,họ chậm rãi đi từng bước ra cửa rồi chào tạm biệt nhau, Hương Tiểu Vi vừa nói xong liền chạy đi để lại An Thư Di đứng đó.
Cô nhìn bóng lưng của Hương Tiểu Vi đi xa dần mà cảm thấy buồn, buồn trong lòng. Trầm ngâm nhìn về phía Hương Tiểu Vi đang đi xa dần kia mà chợt nhận ra một điều, An Thư Di vẫn còn chưa xin được phương thức liên lạc với Hương Tiểu Vi.
Vừa định chạy theo thì thấy bóng lưng của con người vừa chạy mới đây đã không thấy đâu nữa rồi , từng đường nét trên khuôn mặt cô trầm xuống, nhắm mắt lại, lộ rõ vẻ tiếc nuối và buồn rầu.
Cô thở dài một tiếng mà bước về nhà ,nghĩ thầm nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại ,nghĩ tới điều này, lại khiến tâm trạng cô trở nên vui vẻ trở lại.
"Tinh tinh."
Không gian vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên bị một thứ tiếng chói tai làm cho ồn ào,
3 phút,5 phút rồi lại 10 phút . Thứ tiếng kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại,một tiếng nói uể oải cất lên giữa tiếng chuông chói tai.
Giọng nói phần nào bị lấn át bởi tiếng chuông mà bé đi đôi chút ,dáng vẻ của một cô gái với mái tóc màu đen khá bù xù do vừa ngủ dậy hiện lên,những tia sáng bé nhỏ hắt vào từ khe cửa sổ cũng không thể nhìn rõ mặt Hương Tiểu Vi.
Cô vươn đôi tay của mình tắt đi thứ âm thanh đinh tai của báo thức, đứng dậy vươn vai rồi chậm rãi mở cánh cửa sổ gần giường ngủ ra. Ánh sáng ban sớm hắt vào.
Dường như Hương Tiểu Vi chưa có thể thích ứng được với ánh sáng này mà liền lấy tay ngăn ánh sáng với mắt, mất tầm ít phút sau Hương Tiểu Vi đã có thể thích ứng với ánh sáng bên ngoài.
Nhìn lên bầu trời hồi lâu rồi bể môi không lên để lộ ra nụ cười nhẹ, tiết trời hôm nay âm u nhưng không mưa và đây đúng kiểu thời tiết mà Hương Tiểu Vi thích. Cứ từ từ cầm chiếc kính gọng đen được đặt trên chiếc tủ thấp ngần đó.
Đeo vào rồi hướng ánh mắt của mình về phía chiếc đồng hồ trong phòng, vẻ mặt bỗng Không còn sự thư thái và chậm rãi, mà hiện lên sự gấp gáp, những hành động cũng trở nên nhanh hơn, vừa chải tóc vừa nói một cách gấp gáp.
"Muộn mất thôi."
Khi đã chuẩn bị gọn gàng xong mọi thứ, cô đi xuống nhà uống một cốc nước mà chạy vội ra ngoài, cố gắng lấy hết sức mình có mà chạy thật nhanh đến trạm xe buýt.
Đúng lúc chiếc xe vừa chuẩn bị khởi hành thì Hương Tiểu Vi đã kịp lên, cô thở phào một cách nhẹ nhõm mà nghĩ thầm.
"Mới ngày đầu nhập học mà đã suýt trễ giờ rồi."
"Nhưng cũng may cho mình là vừa kịp."
Xe đi được một đoạn thì bỗng.
"Kít..."
Tiếng thắng xe chưa biết chiếc xe đã dừng lại, Hương Tiểu Vi thắc mắc trong giây lát rồi quay sang bác tài.Lúc này bác tài mới vội vàng nói.
"Xin lỗi quý hành khách xe bị hỏng lốp cần mất tầm 30 phút nữa sẽ xong."
Hương Tiểu Vi, nghe thấy lời trấn tĩnh mà gương mặt giãn ra, nhưng lại hoảng hốt ngay sau đó. Nếu đợi tầm 30 phút sau, thì có khi cổng trường cô đóng lại rồi ấy. Tự mình bước khỏi xe cô vắt chân lên cổ mà chạy.
Vì biết nếu đợi thì chắc chắn 100% mình sẽ muộn, còn nếu tự đi thì 30%, vì trưởng cô cũng gần đây, chỉ còn một đoạn. Hương Tiểu Vi cuối cùng cũng chạy đến nơi,hơi thở cô lúc này bắt đầu dồn dập, tay đặt lên cạnh tường gần đó.
Cô từ từ điều chỉnh lại hơi thở của mình,sau đó nhìn lại sơ đồ trường học trên màn hình điện. Hướng dẫn đi đến phòng giáo viên, cô đứng trước cửa phòng giáo viên hồi lâu, rồi ngó vào mà từ từ quan sát.Giọng nói vẻ thanh đạm vang lên sau lưng gương Tiểu Vi.
"Em sao vậy, sao lại đứng đây?"
"Ơ, sao em không đeo bảng tên, em là quên hay là học sinh mới."
"Em là học sinh mới ạ, em chào cô."
"Vậy à, em cứ gọi cô là Lý Thanh cũng được."
"Em vào đây theo cô."
"Vâng."
Cô giáo Lý Thanh mở quyển sổ sách rồi hỏi tên Hương Tiểu Vi, khi đã rõ, liền đưa cô đến trước một lớp học, mà gọi giáo viên phụ trách đang giảng giải trên bục ra ngoài.
Hai người nói đôi ba câu, sau đó giáo viên phụ trách dắt Hương Tiểu Vi vào lớp mà giới thiệu bạn mới, nhìn thấy lớp học khá đông khiến cô có chút hồi hộp khi đứng trước nhiều người như vậy.
Các bạn học sinh rất thân thiện chào làm Hương Tiểu Vi bớt đi phần nào lo lắng trong lòng, cô giáo nói Hương Tiểu Vi xuống chỗ bàn thứ năm bên tay trái của cô rồi ngồi.
Cô đi xuống rồi ngồi vào vị trí của mình,nhìn thấy bạn cùng bàn là nữ nhưng đang vục mặt xuống bàn, hình như đang ngủ. Hơi tò mò mà tiến lại gần nhìn, bỗng người kia cũng quay mặt lại, khiến cho hai người mặt rất ngần nhau.
Khoảng cách giữa hai gương mặt dường như chỉ cách có 5 cm, cả hai đều lộ rõ vẻ bất ngờ vì hai người đã gặp nhau ở thư viện hôm qua mà cất tiếng nói.
"Hương Tiểu Vi!"
"An Thư Di!"
Updated 44 Episodes
Comments
lemon
đúng lúc thiệt chứ
2024-08-05
0
Henna
Định mệnh đã định r đóaaa:))
2024-03-26
0
otp mãi real
thik ngt r chứ j/Shy/
2024-03-16
1