Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Tại Kinh Thường Uyển……..
Hai cánh cổng cao tầm 2,5m được bọc bởi lớp vàng bóng loáng từ từ được mở ra, chiếc Rolls-Royce Ghost tiến vào bên trong biệt thự của Lục gia.
“ Phu nhân, thiếu lại trở về rồi ạ.” – Một người hầu hớt hải chạy từ ngoài vào nói.
Hai bên đường tiến vào biệt thự là những vườn hoa, cây cảnh được chăm sóc cắt tỉa gọn gàng và vô cùng bắt mắt. Ở giữa còn có một hồ nước và đài phun nước trông vô cùng hào nhoáng.
“ Tiểu Thụy, mẹ tôi có ở nhà không?” Một giọng nam trầm mạnh mẽ kèm chút mệt mỏi vang lên bên trong chiếc xe.
“ Lão đại, phu nhân đang ở trong biệt thự.” Giọng nam trầm vừa dứt liền có một giọng nói khác vang lên.
Chiếc Rolls-Royce Ghost dừng lại trước cửa biệt thự. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao to trên người là bộ âu phục được tạo nên bởi những đường may tinh tế cùng đôi giày da bóng loáng bước xuống xe.
Hai bên cửa biệt thự là hai hàng người xếp hàng ngay ngắn cung kính cúi đầu chào đón chủ nhân của căn biệt thự trở lại
“ Thiếu gia chào mừng người trở về”
Sát khí lạnh lùng, độc đoán tỏa ra khiến ai cũng sợ hãi. Người đàn ông không thèm nhìn họ lấy một cái trực tiếp tiến vào.
Bên trong căn biệt thự, một người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ đầy quyến rũ ngồi trên ghế sofa đang ung dung thưởng thức tách trà Thiết Quan Âm, cất tiếng nói.
“ Đứng lại.”
“ Ta còn tưởng Lục thiếu đây sớm đã quên cái nhà này rồi, quên bà già này rồi chứ. Nay còn nhớ đường về sao?”
Đó là giọng của Mạnh Thanh -- nữ chủ nhân nơi này, giọng nói mang thập phần khinh bỉ, châm trọc nhưng khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Nghe thấy vậy, chàng trai theo sau người đàn ông vội vàng lên tiếng giải vây.
“ Phu nhân, người bớt giận. Dạo này trụ sở ở nước ngoài xảy ra một chút chuyện, thiếu gia phải sang bên đó để giải quyết nên….”
“ Tiểu Thụy, cậu còn dám bênh vực cho nó.”
“ Tôi……Thiếu gia…..”
“ Thằng con trời đánh này, con đi biệt tăm sở tích hai tháng một tiếng cũng không thèm báo cho ta, có phải sớm đã không còn coi bà già này là mẹ rồi nữa không?”
Chàng trai chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng đập bàn làm cho giật mình. Người phụ nữ đứng lên tiến đến chỗ người đàn ông đang đứng nghe mắng.
“ Mẹ, công ty bên đó thật sự đã xảy ra chút chuyện. Hôm đó, con đi vội quá nên không kịp thông báo cho mẹ.” Người đàn ông mệt mỏi nhìn người phụ nữ trước mặt llên tiếng.
“ Lý do, lúc nào lý do lý chấu. Đây đâu phải lần đầu tiên, con qua đây ta có chuyện muốn nói với con.” Người phụ nữ quay lưng trở lại sofa thưởng thức nốt tách trà đang uống dở.
Người đàn ông cởi áo vest đưa cho Tiểu Thụy ra hiệu cậu quay về đi. Xong liền nới lỏng cà vạt ngồi xuống ghế bên cạnh ghế của mẹ mình hờ hững nhắm mắt. Khi hắn đã ngồi xuống, người phụ nữ liền lên tiếng.
“ Hàng, năm nay con đã 27 tuổi rồi, cũng đến lúc con nên suy nghĩ đến việc xây dựng gia đình của riêng mình rồi.”
Người đàn ông nghe mẹ mình nói xong liền xoa thái dương, hắn biết lần nào về nhà, mẹ hắn cũng nhắc đến chuyện lấy vợ.
Mạnh Thanh thấy con trai mình không lên tiếng liền biết ngay những câu bà nói vừa rồi chẳng còn gì đọng lại trong não hắn, những câu chữ bà nói đã từ tai này lọt sang tai khác ra ngoài rồi cuốn theo gió bay đi.
“ Lục Tử Hàng, con rốt cuộc có nghe thấy những gì mẹ vừa nói không ?”
“ Con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa chịu lấy vợ. Nhìn những người bằng tuổi con xem, họ đã lấy vợ có 2, 3 đứa con rồi, còn con sắp thành ông già cô độc chưa. Tức chết ta mất thôi.
Không sai, người đàn ông đang ngồi nghe mẹ mình hát bài ca muôn thuở kia chính là Lục Tử Hàng.
Người mà cả cái thành phố Nam Hải này nghe đến tên đã khiếp sợ, được người khác gọi là với cái tên thân thiện là “ Ác Ma Thương Trường” bởi lẽ chưa một cuộc đàm phán hay hợp đồng nào mà hắn chưa kí kết thành công.
Người đời còn gọi hắn là “Thần Chết”, chỉ cần kẻ nào trong tổ chức hay người muốn giết hắn liền không có kết cục gì tốt đẹp. Nhưng giờ đây khi về đến nhà, hắn lại phải im lặng lắng nghe mẹ mình càm ràm về chuyện hôn nhân.
Lục Tử Hàng mệt mỏi lên tiếng.
“ Mẹ, con không vội. Giờ đây như vậy không phải rất tốt sao.”
“ Tốt cái con khỉ, con thấy như vậy có chỗ nào tốt. Người ta có vợ có con cả rồi còn con, con có cái gì ?”
“ Tiền.” Người đàn ông nhanh nhảu đáp lại lời mẹ mình.
“ Hứ, ngoài tiền ra thì con có cái gì ?”
“ Có quyền.” Lục Tử Hàng tiếp tục đáp lại lời mẹ mình một cách trả treo khiến bà tức muốn xì khói.
“ Lục.Tử.Hàng, con muốn tức chết ta sao ?”
“ Con cũng đã không còn trẻ nữa rồi. Con nên có gia đình cho riêng mình rồi, không thể suốt ngày vùi đầu vào công việc như vậy.”
“ Con xem, ta ngày ngày sống cô độc trong căn biệt thự này sắp sửa thành bà già cô độc rồi, chả lẽ con không thể hoàn thành tâm nguyện nhỏ nhoi của bà già này sao ?”
“ Ta chỉ muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay có thể nhìn thấy con dâu và có đứa cháu để bồng thôi mà.”
Người phụ nữ dùng khả năng diễn suất của mình để làm động tâm thằng con trai của mình. Lục Tử Hàng thấy mẹ mình đã dùng đến chiêu này liền mở mắt nói chuyện với mẹ mình.
“ Mẹ, con về tiền bạc, vật chất đều có thể đáp ứng cho mẹ nhưng chuyện này là không thể.” Lục thiếu nghiêm túc nói chuyện với mẹ mình.
“ Mẹ không cần tiền của con. Mẹ chỉ muốn thấy con có gia đình của riêng mình, mẹ muốn có con dâu, muốn có cháu”
“ Vậy sao? Vậy nay tại sao thẻ của con lại liên tục trừ, chả lẽ bị lỗi rồi sao?” Người đàn ông trâm trọc lên tiếng.
“ Mẹ…… cái này….. cái này không phải mẹ thấy con nhiều tiền quá sợ con tiêu không hết nên mới giúp con giảm bớt gánh nặng hay sao.”
“ Mà tại sao lại không thể đáp ứng chứ? ……Hàng, lẽ nào…….lẽ nào phương diện đó của con không được sao?”
Người phụ nữ đứng phắt dậy, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn con trai mình.
“ Không phải.” Người đàn ông lập tức phản bác.
Mạnh Thanh nghe thấy liền yên tâm. Nhưng một giây sau bà liền thay đổi sắc mặt, trầm giọng cất tiếng.
“ Được rồi….”
“ Vậy con đi nghỉ ngơi trước đây. Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Người đàn ông toan đứng dậy thì bị tiếng nói của mẹ mình ngăn lại.
“ Cái gì? Con định đi đâu? Mẹ đã nói xong đâu, ngồi xuống.”
“ Nếu con không thể tự lo cho hạnh phúc của con, thì ta sẽ lo giúp con. Ngày mai 7 giờ tối, ta đã chuẩn bị cho con buổi xem mắt cùng con gái nhà họ Tần tại nhà hàng Hoàng Gia rồi.
“ Tự lo liệu thời gian mà đến, đừng để con gái nhà người ta đợi lâu. Còn nếu mà con không đến thì về đây, gia pháp đợi con ở nhà.”
Người đàn ông không nói gì, đứng dậy cất bước lên lầu. Mạnh Thanh thấy con trai mình đi lên lầu liền ở dưới nói vọng lên.
“ Liệu thần hồn mà đến đấy.”
Updated 138 Episodes
Comments
Nguyễn Vy
...
2024-09-19
0
Nguyễn Huyền
sao mẹ anh có thể nói như thế
2024-07-21
1
NTL🥰
? Thiếu lại
2024-07-03
0