[Đn Con Tim Rung Động] Biển Có Màu Gì?
bí mật
Tô Lệ Thanh
A Phong, con tỉnh rồi sao?
Tô Lệ Thanh
Tiểu Chí, mau qua xem em con thế nào rồi
Hạ Chí
cũng không chết được, mẹ lo gì chứ
đôi mắt em mở ra, dần dần mọi thử hiện rõ lên
Hạ Cẩm Phong
ức... "đây là đâu? "
Tô Lệ Thanh
đừng cử động mạnh
em nhìn người phụ nữ trước mặt mà ngơ ngác hồi lâu. Em trợn tròn mắt nhìn người đó, sau đó nhìn xung quanh mình, mọi thử với em thật lạ lẫm
một hồi im lặng em tự phán đoán được tình hình của mình, thì lên tiếng hỏi người phụ nữ với vẻ mặt lo lắng kia
Tô Lệ Thanh
ta là Tô Lệ Thanh, mợ của con đây...
Tô Lệ Thanh
Tiểu Chí, con xem xét khám cho thằng bé
Hạ Chí
vâng, mẹ ra ngoài trước đi
bà không nỡ nhưng vẫn ra ngoài
em nhìn anh, anh nhìn em, cả hai chẳng nói lời nào với nhau cả
Hạ Chí
tôi và mẹ không về kịp...
em gật nhẹ đầu, chẳng còn nhìn anh nữa, đôi mắt rủ xuống. Trong đó ánh mắt đó anh cảm nhận được, nó chất chứa vô số điều bi thương, nó... đang dần biến đổi, đôi mắt em dần mất đi cảm xúc,... trở vào trạng thái vô hôn
nước mắt em bổng dưng chảy xuống, phải... em khóc,... nhưng khóc trong im lặng
anh nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi đau lòng, chẳng biết là thương hay là thương hại, nhưng anh đã ôm em, xoa đầu em an ủi
một vài phút sau, em ngừng rơi nước mắt, anh cũng trở lại công việc khám bệnh của mình
đối với anh, đứa trẻ này quá đáng thương, quá hiểu chuyện rồi...
Tô Lệ Thanh
con ở cùng mợ nhé?
Tô Lệ Thanh
vậy được, căn nhà đó... ta sẽ để lại. Ngày mai, Hạ Chí sẽ làm hồ sơ chuyển trường cho con
Tô Lệ Thanh
Tiểu Phong của chúng ta mau khỏe để về nhà nhé
Bà muốn ôm em, ôm đứa trẻ vừa chịu vết thương lòng để an ủi, nhưng em ngay lúc bà lại gần... em liền né ra... Bà bất lực cũng không làm gì được, kiếm cớ sếp đồ cho em mà rời đi
Anh cũng định rời đi, nhưng bổng dưng em kéo tà áo của anh lại
Hạ Chí
em yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa bạn bè em sẽ kho---
Hạ Cẩm Phong
không phải...
Hạ Cẩm Phong
ngày mai... dù có chuyện gì... xin anh,... đừng nói với mợ
Hạ Cẩm Phong
hãy giải quyết mọi chuyện trong im lặng
Hạ Cẩm Phong
đừng gây sự với họ... lơ nó đi
Hạ Chí
được, dù không biết có chuyện gì xảy ra với em
Hạ Chí
nhưng mà tôi sẽ làm theo lời em nói
Hạ Cẩm Phong
vâng, cảm ơn...
ngày đông năm ấy em ở trong bệnh viện gần nửa mùa, thủ tục chuyển trường của em cũng xong, anh làm theo những gì nói, nhưng nghe những lời ở trường, anh tức thay em...
anh biết đêm nào cậu em trai mình đêm nào cũng khóc, anh cũng biết em đang giấu gì đó trong lòng
Hạ Cẩm Phong
"không cảm thấy đau... "
Hạ Cẩm Phong
"lạ vậy nhỉ? "
đứa trẻ chơi đùa với con dao trong tay, cổ tay đã có vài vết xước, không sâu, cũng chẳng nông, nhưng nó đủ để khiến con người cảm thấy đau...
còn em, vì sao lại không thấy đau? Ánh mắt kia không hề biết nói dối, vì sao em lại không thấy đau chứ?
em nhìn lấy cổ tay mình thứ chất lỏng chảy ra không phải màu đỏ tươi, cũng chẳng phải đỏ thẫm, nó... là một màu xám đen...
trong mắt em, thế giới này chỉ có một màu xám đen... em không nhìn thấy bất kì màu sắc nào cả...
bí mật này cũng là quá lớn rồi đi?
một đứa trẻ chưa tròn 10 tuổi như em, lại che giấu bí mật lớn đến vậy...?
Comments