[ĐN]<all X Naruto> Hồi Ức

[ĐN]<all X Naruto> Hồi Ức

Chương 1 [ tột cùng ]

Màu trời ánh lên sắc đỏ bao phủ khắp thế gian như thể đang hoạ lên tia huyết lệ buôn phủ xuống nhân thế nét thê lương buồn tủi, xen lẫn từng chút một thống khổ ánh lên từng nét thương đau đến tột cùng, khắc sâu vào tâm khảm là nổi bi ai ánh lên cùng sắc trời, lại vừa hay hoà lẫn vào thân ảnh nhỏ nằm phía sau con phố cũ mà rũ màu đau thương.
Em lặng mình cuộn vào nơi góc tối phía cuối con hẻm mà van lên từng tia van nài, giọng nói trầm thấp lại pha lẫn chút yếu ớt nhỏ nhoi, khuôn mặt sớm đã bị đánh đến không thể nhận ra, quanh thân chỉ vỏn vẹn một chiếc áo cũ vốn bạc màu lại pha lẫn chút sẫm đỏ màu máu tươi, ánh mắt không có lấy chút ánh sáng, cơ thể lại run rẩy đến kịch kiệt mà cuộn người vào bóng tối, bờ môi em nứt nẻ lại vừa rỉ máu mà trở nên đỏ sẫm. Dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt cứ thế mà cuộn mình giữa góc tối bẩn thỉu nhất, tia sáng cuối cùng trong đôi mắt kia dần tắt hẳn đi, em ngã mình nơi kia mà cất lên tiếng cầu xin cuối cùng dành cho nhân thế
Uzumaki Naruto
Uzumaki Naruto
....hức...làm...ơn...đừng..đánh nữa...tôi..không..phải... quái vật mà...
Uzumaki Naruto
Uzumaki Naruto
buôn...tha....cho...tôi đi...cầu...xin...các... người
Uzumaki Naruto
Uzumaki Naruto
tôi...không...cần....tình....yêu... nữa...
Uzumaki Naruto
Uzumaki Naruto
cũng...không...cần...các.. người để....tâm...nữa
Uzumaki Naruto
Uzumaki Naruto
làm...ơn...buôn...tha....tôi...đi
Nơi kia vốn không thuộc về em thiên thần nhỏ mang dáng vẻ thơ ngây cùng ánh mắt thanh thuần mang đến tình yêu và hạnh phúc, một đứa trẻ hiểu chuyện đến đáng thương, hèn mọn đến tột cùng mà khát cầu tình yêu từ những người xa lạ lại bị xã hội tàn nhẫn bỏ rơi, đánh đập đến không thể không cút đi, vốn nên là trân bảo trong tay thần linh lại chỉ vì là vật chứa cho cữu vĩ mà trở thành tai hoạ trong mắt thế gian, em đến cuối cùng đã bất mãn với thế gian này hay chưa ? liệu em còn muốn cứu rỗi nó hay chăng ? Liệu rằng em có thể suy sét cho bản thân mà cho nó chút bình yên cuối cùng có được không ? Cầu xin em đừng hèn mọn mà van nài tình yêu từ những thứ rác rưởi ấy nữa được không ? em xứng đáng có thứ tốt hơn cho bản thân, em nên là bảo bối là trân châu ngọc bảo trong tay thần linh mới phải
Tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng dần tắt đi mà thay vào đấy là sự lạnh buốt từ án mây đen buổi đầu đông. Em tỉnh dậy sau cơn tê dại từ cái lạnh mà lết thân xác chẳng còn chút sức lực của bản thân về nhà, mái tóc vàng sẫm rũ xuống mà che khuất nữa khuôn mặt, nước mắt thoáng chốc đã lăn dài trên mi mắt mà trượt xuống sườn mặt, răng cứ cắn chặt môi mà khẽ khàng phát ra tiếng nấc nhỏ nhoi, cổ họng khô khốc đến không thở nổi lại vì một lần nữa nấc lên mà ứ lên máu tươi, khoan miệng trong chốc lát đã đầy mùi máu khiến em vô thức mà ho khan, một thân một mình bước về phía ngôi nhà quen thuộc, vừa bước vào cửa em lại lần nữa ngã gục trên đất mà thiếp đi, chẳng quan tâm mấy đến lòng bàn chân đã nhuộm đầy máu tươi
Giữa không gian tối tăm trong căn phòng lại là từng chút một hương máu tanh tưởi đến khó ngửi, em gục mình sau cánh cửa đóng chặt mặt cho máu toàn thân vẫn cứ thế chảy dài, môi em lại lần nữa mà vô thức mím chặt ngăn lại tiếng nỉ non đau đớn sắp tràn lên khoé miệng. Sáng hôm ấy, em tỉnh lại trong cơn đau thấu xương từ khắp nơi trên thân thể, vật vã hồi lâu vết thương cuối cùng cũng được băn bó, em lại trước sau như một mà không than không khóc lại càng không nháo, em cứ thế an an tịnh tịnh mà thay quần áo làm đồ ăn cho bản thân, đau đớn âm ỷ trong thân thể vẫn cứ như thế mà dày vò em, em lại vẫn như cũ không than không vãn một yên hai lặng mà chịu đựng
Sau hôm đấy, em không còn đi khắp nơi quấy phá nữa ,cũng chẳng còn để tâm đến bất cứ thứ gì nữa, chỉ là một mình thành thành thật thật mà sống, không nói không cười cũng chẳng buồn khóc loạn hay nháo khắp nơi nữa, em không còn tinh nghịch quậy phá, cũng không làm mất mặt thầy cô, không khát cầu sự quan tâm của người khác, không mong được yêu thương quan tâm nữa, em cứ thế trở nên trầm lặng ít nói, một yên hai tịnh mà trôi qua 5 năm, không một ai biết em ra sao cũng chẳng một ai quan tâm em chết hay sống thế nào, em cứ thế mà chết đi trong chính tâm thức của bản thân cùng sự khốn nạn của xã hội
Em vẫn lựa chọn trở thành một Ninja nhưng không phải vì chứng minh cho mọi người thấy em có tồn tại mà là vì tự bảo vệ chính mình, suốt 5 năm qua em không ngày nào là không nổ lực, từ thể lực đến nhẫn thuật, em chưa bao giờ dám cho bản thân một khoảng yên bình, bởi em biết nếu em không ngất đi vì mệt thì bản thân em chẳng thể ngủ được và cũng sẽ không còn sống được đến bây giờ, mỗi lúc bình yên đến với em, em sẽ lại lần nữa nghĩ đến cái chết, em sẽ lại dùng đủ mọi cách để chết đi, tay em đầy vết rạch rồi không thể rạch nữa, cổ em vẫn còn vươn vết tím đen của dây thừng em không thể treo nó lên nữa, cứ như thế em chọn cách tự làm bản thân mệt đến ngất đi thay vì bình yên đến mức nghĩ quẩn để có thể ngủ một giấc ngon
______________________
Ánh Tuyết (au)
Ánh Tuyết (au)
Chương 1 của hồi ức đến đây là hết
Ánh Tuyết (au)
Ánh Tuyết (au)
mong mọi người chờ chương 2
Ánh Tuyết (au)
Ánh Tuyết (au)
cảm ơn đã ghé qua
Ánh Tuyết (au)
Ánh Tuyết (au)
mong mọi người có một trãi nghiệm tốt với truyện tui viết
Hot

Comments

tác giả 2k12 mê boylove

tác giả 2k12 mê boylove

béo tè phòn /Good//Good//Good//Good/

2024-03-10

1

Kiều_Nhi

Kiều_Nhi

/Bye-Bye/

2024-01-07

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play