/Tokyo Revengers/Đại Dương Liệu Có Thể Có Nắng ᴜ̛?!
Kiếp thứ nhất
cậu có một người ba và một người mẹ, Một gia đình trông thật hạnh phúc nhỉ?
nhưng đến khi cậu được năm tuổi nó đã trở thành một tấn bi kịch, từ một đứa trẻ đầy năng lượng vui chơi hoạt bát giờ đây đã không còn nữa thay vào đó là một đứa trẻ đây sự tiêu cực, mặc bệnh trầm cảm
gia đình cậu vì phá sản mà trở thành như vậy, người cha nghiện rượu, còn người mẹ thì nghiện đánh bài, bao nuôi trai
ba
"tay cầm thắt lưng quất mạnh vào lưng cậu vài phát "
ba
mẹ mày có mỗi việc kiếm tiền về cho tao uống rượu thôi cũng không xong
ba
biết thế lúc đấy tao đéo đẻ mày ra thì hơn, thà đẻ một quả trứng may ra còn ăn được
rầm , cửa được mở ra một người phụ nữ với khuân mặt giận dữ bước vào
người phụ nữ đó là ai, ồ thì ra là người mẹ của cậu bà ta đến đây để bảo vệ cậu ư ?
không bà ta đến đây chỉ để xem xem cậu có kiếm được tiền hay không thôi
vì sao ư ? tất nhiên là để bà ta còn đi đánh bài cùng với hội chị em của bà ta, đi tìm những chàng trai trẻ để bao nuôi
mẹ
" tháo chiếc giày cao gót ở chân ra ném vào đầu cậu "
mẹ
mẹ mày, mày có biết vì mày mà tao không có tiền để chơi bài không, mấy chàng trai kìa cũng bỏ tao đi rồi, tao thật ngu ngốc khi đẻ ra mày
mẹ
biết thế tao giết mày ngay khi còn ở trong bụng rồi, đẻ mày ra đúng làm đau hết cả người tao, chính mày đã cướp mất đi tuổi thanh xuân của tao
mẹ
mẹ mày, mày còn không màu đi kiếm tiền về đây cho tao, còn ngồi đó làm gì,không có tiền thì đừng có về đây đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo mà
Vì thấy cậu đi chậm chạp lên bà ta đạp mạnh cậu khiến cậu đập mạnh vào cửa
cậu cố gắng đứng dậy mở cửa, nết cái thân thể bé nhỏ của cậu ra khỏi nhà
hôm nay trời lạnh thật đấy !?
ồ! thì ra là mùa đông đến rồi
tấm lưng thật nhỏ bé, chiếc áo đẫm máu, từ cũ lẫn mới cứ thế mà trồng lên nhau , từng dấu bấm tím đen trên khắp cơ thể cậu có thể nhìn xuyên qua chiếc áo mỏng dính cậu đang mặc trên người
trên trán cũng không ngừng chảy màu do giày cao gót đập vào đầu cậu lúc nãy kiến trán cậu bị rách , từng giọt máu cứ thế mà rơi xuống lớp tuyết trắng . Này cậu đang làm gì thế ! , cậu làm bẩn hết nền tuyết rồi đây, nhưng biết làm sao được cậu cũng đâu phải cố tình đâu rõ ràng là cậu không có ý đó mà nhưng máu nó không ngừng được, rồi cứ thế từng giọt máu rơi xuống nên tuyết trắng xóa
hôm này là mùa đông đấy, cậu không thấy lạnh à !?
có chứ cậu cũng lạnh lắm nhưng mà tim cậu bị đóng băng mất rồi,có lẽ lên sưởi ấm chút nhỉ như vậy tim cậu cũng không bị đóng băng nữa những mà tim cậu còn chưa kịp sưởi ấm đã bị vỡ ra thành từng mảnh rồi phải làm sao đây không còn cách nào khôi phục nữa rồi !?
cậu thật là đáng thương quá đi à!
thân thể cậu loạng choạng ngã xuống nền tuyết chẳng buốt
nhân vật phụ
vâng thưa ngài
hàng loạt các chiếc xe phía sau cũng dừng lại
một trong những người trong chiếc xe phía sau đi đến chỗ ông ta
nhân vật phụ
thưa ngài có chuyện gì sao
ông ta chỉ tay về phía cậu
ông trùm
đưa cậu ta đến bệnh viện
ha một người ngoài còn tốt hơn cả gia đình em nữa
nhân vật phụ
vâng thưa ngài "đi lại chỗ cậu bế cậu nên xe đưa cậu đến bệnh viện theo lời ông ta "
nhân vật phụ
đứa trẻ còn này sao lại bị thương khắp người thế này
đứa trẻ được đưa đi băng bó, truyền máu, khiểm tra xem xem có bị bệnh gì khác không
nhân vật phụ
đứa trẻ có thể 2 , 3 tháng nữa thì đứa trẻ sẽ tỉnh lại do cơ thể có nhiều vết thương chắc là do bạo lực gia đình, hơn nữa cần phải bồi bổ, đứa trẻ đó thiếu chất lắm ....
lại một câu hỏi nữa được đặt ra, cậu không hận họ à ?
Cậu bị bọn họ bạo hành từ lúc năm tuổi đến giờ cậu cũng đã được mười một tuổi rồi đó . Sáu năm đó cũng không phải là ít
Có chứ cậu hận họ nhiều lắm, những mà chính họ đã cho cậu mạng sống mà, chính họ đã đưa cậu đến với thế giới tinh linh này mà ,cậu không thể hận họ được
thời gian cứ thế mà trôi qua chẳng mấy chốc mà đã đến mùa xuân. Sau 1 tháng cậu cũng đã tỉnh lại
có lẽ í trí kiên cường muốn sống tiếp của cậu đã đẩy nhanh quá trình của cậu
cửa phòng đột nhiên mở ra
cậu không nói gì chỉ gật đầu cho có lệ vậy
ông trùm
nhóc có muốn ăn gì không
có lẽ cậu đã không biết mình nên ăn gì vì cậu đã quên mất đi hương vị của những món ăn đó là thế nào rồi vì từ lúc cậu được năm tuổi đến giờ cậu toàn ăn những đổ thiu, đồ ăn bỏ thừa mà ba mẹ không ăn nữa
ông ta thấy vậy liền đứng dậy đi ra ngoài mùa một số đồ ăn cho cậu vậy
5 phút sau ông ta mang đến cho cậu một tô cháo trắng
Diệp Tử Dương
cảm ơn " cầm lấy ăn "
ông trùm
cuối cùng thằng nhóc con nhà mi cũng đã chịu mở miệng rồi, ta con tưởng nhóc con nhà ngươi bị câm rồi
cậu không để ý đến ông ta mà cứ tiếp tục ăn, cậu ăn rất nhiều có lẽ sau sáu năm cuối cùng, cậu cũng có thể ăn một bữa no nê rồi, không cần phải ăn đồ thiu cũng không cần phải ăn những đồ ăn thừa mà bà mẹ vứt bỏ nữa
ông trùm
ăn từ từ thôi không bỏng lưỡi ,ta không lấy của nhóc đâu mà lo
cậu thấy vậy cũng dừng lại không ăn nữa
ông trùm
sao vậy không ăn nữa à
Diệp Tử Dương
"đưa cho ông một thìa cháo "
Diệp Tử Dương
" gật đầu rồi ôm tô cháo vào trong lòng rồi lại tiết tục ăn tiếp " + " húp "
ông trùm
haha nhóc con nhà mi đúng thật là tham lam mà
ông trùm
"nhìn cậu ăn một hồi rồi nghĩ "*đứa trẻ này thật sự có khuân mặt giống cháu trai ta lúc còn nhỏ + cũng giống ta hỏi nhỏ ghê *
ông trùm
nhóc con, có muốn làm cháu ta không
cậu suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý
và sau một thời gian nghỉ ngơi tại bệnh viện cậu được ông đưa về nhà của ông ta
Diệp Tử Dương
có thể cho con về lại nhà của con được không
cậu đứng trước cửa nhà rất lâu vì cậu sợ sẽ bị họ đánh ,cậu sợ những tiếng mắng chửi .Nhưng trong lòng cậu vẫn còn một chút khi vọng rằng sau khi cậu mất tích hơn một tháng nay thì họ sẽ tìm kiếm cậu, sẽ đau khổ khi không tìm được cậu
cạch một chai rượu ném vào đầu cậu
ba
mẹ mày sao giờ mày mới vác cái bản mặt về tiền kiếm được chưa hả
cậu chỉ biết đứng đó chịu những lời mắng chửi của ông ta . Em ơi , em à ,em còn lưu luyến gì về ngồi nhà này nữa nơi đây không cần em
cứ thế mà cậu đóng cửa mặc kệ lời chửi mắng của ông ta
ông trùm
ừ" lau vết máu trên trán em "
ông trùm
"vươn tay ra xoa đầu cậu "
ông trùm
ngoan nào đừng khóc
Diệp Tử Dương
con không có khóc
ông trùm
ừ , được rồi con không có khóc
cậu được đưa về nơi ông ở, nơi đó cậu phải học rất nhiều quy tắc ở giới thượng lưu, học chính trị, kinh tế...và học cách bảo vệ bản thân mình
sau đó cậu chỉ được sống đến năm 28 tuổi vì trong người cậu mắc phải nhiều bệnh nan ý cậu có thể sống thêm 2 năm nữa nhưng mà cậu thật sự không thể chịu nổi nữa rồi bệnh tật khiến cậu đau lắm, nhưng cơn đau kéo dài không dứt, cậu chỉ dành tạm biệt ông trước thôi
ông trùm
đứa cháu ngoan của ông cháu chịu nhiều khổ cực rồi
Diệp Tử Dương
không sao ạ , cháu được làm cháu của ống đã là hạnh phúc lắm rồi
Diệp Tử Dương
kiếp sau cháu cũng muốn mình trở thành người nhà của ông tiếp nữa
Comments
Tiểu Vũ🇻🇳🎌🎴
mày là con trai mà để kỉu lòn gì thụ trứng nhân tạo à!??
2025-03-09
1
ᴷᴱᴺᴶᴵ
=)) thật ra "kh có bông tuyết nào trong(trông) sạch cả"
2024-10-07
1
như ý
muốn uống thì tự kiếm tiền ik r uống
2024-06-05
0