2. Lạc Lõng.

Lạc lõng, đây có lẽ là cảm giác của tôi lúc bấy giờ.
Tôi lạc lõng trong chính cuộc sống của tôi, lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình.
Có lẽ tôi sẽ không thể hiểu rõ về thế giới này.
Tô vô định trong cuộc sống, tôi chỉ sống chứ chẳng hề có ý định của tương lai.
Tôi đã từng đọc một câu thế này.
" Lạc lõng giữa bảy tỉ người, lạc lõng với những người thân thuộc nhất, rồi lại lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình. Tôi thấy tim mình lạnh ngắt, vô định, hệt như những chú chim nhỏ băng qua đại dương vậy, tìm mãi không thấy đất dừng chân, vậy mà vẫn còn cố thuyết phục mình đừng lao đầu xuống biển..... "
Có lẽ điều này đã phản ánh khá đúng về cuộc sống của tôi ở hiện tại.
Tôi thực sự đã lạc lõng trong ngôi nhà của mình, sự buồn bực, cô đơn và đầy mệt mỏi cứ thế bao phủ lấy tôi.
Không ai hiểu, cũng chẳng người hỏi thăm dù cho họ là những người thân quen nhất của tôi.
Đôi khi tôi lại tự hỏi bản thân mình đang làm gì trong cuộc sống này.
" Sống để làm gì ? "
Tự nhấn chìm bản thân mình trong bầu trời rộng lớn, rồi cứ thế mơ màng và bật thốt.
" Sống để rồi chết đi. "
" Chúng ta sống để làm việc, để giúp ích cho đời cũng như giúp cho chính gia đình của mình và chính bản thân mình. "
Một lời đáp đột nhiên vang lên ngay sau câu nói của tôi.
Điều này khiến tôi chợt tỉnh lại, tỉnh khỏi những suy nghĩ mơ màng của mình và nhìn qua bên cạnh.
Là một bà lão với ngoại hình thấp bé cùng khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Trên môi bà treo lên nụ cười đầy hiền dịu, rồi dúi vào lòng bàn tay đang mở của tôi một thứ gì đó.
Bà từ từ đứng dậy và bước đi từng bước thật chậm rãi.
Như đang tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng mặt trời cùng sự mát mẻ của từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.
Nhìn theo bóng lưng của bà cụ rời đi, tôi lại nhìn xuống lòng bàn tay của mình.
Để rồi nhìn thấy trong tay mình là một viên kẹo nhỏ được gói rất cẩn thận.
Mở viên kẹo trong tay, bỏ vào miệng, cảm giác ngọt ngào xuất hiện trong vòm miệng tôi.
Cái ngọt ấy khiến cho tôi một người chẳng hề yêu thích cái ngọt cảm thấy khó chịu.
Nhưng rồi tôi cũng chẳng nhổ nó ra, có lẽ vì viên kẹo ấy là món quà duy nhất tôi nhận được trong ngày hôm nay.
Vừa ngồi và vừa ăn viên kẹo ấy, tôi lại vừa nghĩ về câu nói của bà cụ khi nãy.
Để rồi bật thốt lên một câu nói chẳng hề có tí gì liên quan đến điều đó.
" Ngọt thật. "
Đứng dậy khỏi hàng ghế, tôi lững thững bước đi từng bước chậm rãi về ngôi nhà của mình.
Trong tay vẫn còn đang cầm lấy chiếc vỏ kẹo khi nãy.
Khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, trong miệng ngâm nga một ca khúc ngẫu hững chẳng rõ ràng.
" Có lẽ, điều này cũng không quá tệ. "
Hot

Comments

Vũ Nguyện Sơ Tâm

Vũ Nguyện Sơ Tâm

Cảm ơn nhiều nhé

2024-01-21

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play