Lời Tự Thoại Của Kẻ Mơ Hồ.
1. Giấc Mơ.
Tôi đã mơ, mơ một giấc mơ đầy ám ảnh.
Trong cơn mơ, tôi thấy bản thân mình đi lang thang khắp nơi trong bóng tối vô tận.
Cứ thế bước đi, tôi đi mãi, đi mãi dương như chắng biết mệt.
Cũng không biết bản thân mình đã đi bao lâu.
Nhưng rồi, từng bước đi cứ thế ngày càng nhanh dần.
Và tôi thấy bản thân mình chạy vụt đi một cách nhanh chóng như đang trốn chạy thứ gì.
Có lẽ nó là thứ mà tôi không hề mong muốn.
Nhưng chắc chắn điều này là vô vọng.
Bởi, bên tai tôi đã vang lên những âm thanh đầy hỗn tạp được đan xen vào nhau.
Những âm thanh ấy cứ rù rì, văng vẳng bên tai cùng những tiếng thét vang trời.
Điều đó khiến đầu tôi đau nhức, không thể nghe rõ những âm thanh ấy là gì và được phát ra từ đâu.
Đột nhiên bước chân tôi dừng lại.
Chẳng phải do bản thân tôi, mà dường như có thứ gì níu chân tôi lại.
Khi nhìn xuống dưới chân, lòng tôi đầy hốt hoảng.
Những bàn tay nhớp nháp đầy màu đen ấy đang nắm chặt lấy chân tôi, khiến tôi chẳng thể di chuyển được.
Sự hoảng sợ, sợ hãi ấy bao bọc lấy trí óc tôi.
Những âm thanh văng vẳng kia ngày một lớn dần.
Khi tôi định hình lại được, thì nhìn thấy những bóng đen đang vây quanh mình.
Miệng chúng rộng toát và cử động như đang nói gì đó.
Những cánh tay dần dần được đưa lên cao và chỉ thẳng vào tôi mà bàn tán.
Có lẽ chúng đang nói chuyện với nhau về những chuyện mà tôi đã làm.
Điều này càng làm tôi cảm thấy hoảng sợ.
Không thể thở nổi, dường như những suy nghĩ tiêu cực đang bao phủ lấy tôi, điều này khiến tôi không thể thở được.
Từng hơi thở đứt quãng cứ thế cất lên.
Tiếng thở dốc vang vọng cả không gian tăm tối.
Nhưng tôi có thể thấy họ, những người ẩn bản thân mình trong bóng tối vẫn đang chỉ trỏ, bàn tán về tôi.
Dần dần, cả cơ thể tôi như chìm sâu vào đáy vực thẳm tối tăm đầy lãnh lẽo.
Những bàn tay đã níu chân tôi lại, hiện tại đang lôi tôi xuống vực sâu.
" Chẳng thể thoát ra, chỉ có thể vĩnh viễn chìm mình nơi lạnh lẽo, âm u. "
————————————————————————————
" Reng.... Reng.... Reng.... "
Tiếng chuông báo thức vang lên khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hồi, sự mệt mỏi và tê dại vẫn còn đọng lại trong cơ thể, khiến tôi chẳng thể cử động nổi.
Bên tai vẫn còn âm vang của những tiếng rù rì ấy, nhưng rồi cũng dần tắt hẳn.
" Reng.... Reng.... Reng.... "
Tiếng báo thức vẫn cứ vang lên, âm thanh ấy khiến tôi phần nào tỉnh táo lại.
Với tay tắt đi tiếng báo thức, tôi dần ngồi dậy, đưa ánh mắt nhìn vô định vào khoảng không.
Đột ngột bật thốt lên âm thanh khàn đặc của người vừa tỉnh dậy.
" Tôi đã chết, chết trong giấc mơ của chính mình. "
Comments