Trả Thù?. [BL, Chiếm Hữu]
Chap 1: Sát Thủ Nhỏ.
...
(Sợ hãi quay lại nhìn cậu)
Cố Hương Duật (cậu)
Sao không chạy tiếp đi?
...
Tha...làm ơn...tha cho tôi.
Cố Hương Duật (cậu)
(Bước đến)
Trên tay cậu giơ súng hướng vào đầu ông ta, tay còn lại nạp thêm đạn vào súng. Người đàn ông sợ xanh mặt, khuôn mặt tái mét sợ hãi cứ lùi mãi ra sau.
Cậu đâu dễ dàng tha cho, liền thẳng tay bắn chết ông ta.
Tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên vào đầu.
Cậu đứng trước cái xác, dùng chân chà đạp lên đầu ông ta, ngay cạnh vết thương đang rỉ máu ấy.
Cố Hương Duật (cậu)
Phù! (lau mồ hôi)
Khẩu súng trên tay cậu vừa bắn ch.ế.t người, khói vẫn còn đang phả bay li ti.
Người đàn ông trước mặt cậu với khuôn mặt sững sờ bị đạn bắn xuyên vào đầu, máu bắn tung tóe.
Ông ta nhìn chầm chầm vào khuôn mặt ngây thơ ấy mà thua cuộc ra đi ngay phút chốc.
Ông ta vừa tắt hơi thở cậu liền vui vẻ nhìn.
Cậu với bộ đồ đen, dấu vũ khí sau lưng mình, rồi bỏ khỏi nơi vừa ám sát.
Người cậu vừa ám sát là một ông trùm Triệu Phú, ông ta hướng ngoại là làm bất động sản kinh doanh nhưng hướng nội lại buôn bán ma túy trái phép. Và đặc biệt có thù với Cố Gia.
Cố Gia là cha nuôi của cậu, nói sâu xa hơn thì là người cưu mang cậu lúc cậu còn nhỏ và lang thang lề đường. Ông ấy thấy cậu không sợ hãi tiếng súng lại nhìn chầm chầm vào ông ta, nhưng trái ngược với tính cách thì ngoại hình của cậu lại khác xa.
Cậu có vẻ ngoài da trắng, tóc vàng trắng và vóc dáng ốm nhỏ con. Tuy vậy, sức mạnh lại khá vược trội so với những người bình thường khác, nên cậu được nhận nuôi và huấn luyện đến lớn (18 tuổi).
Hiện giờ là lúc cậu đang thực hiện nhiệm vụ, và cũng như mong đợi, nó đã thành công một cách nhanh chóng.
Chiếc xe ô tô bốn bánh màu đen lớn nhìn sang trọng, là xe của cha nuôi cậu, cậu theo thói quen nhanh chân bước vào xe và ngồi vào vị trí.
Xe bắt đầu chạy, người ngồi phía trước là một người sát thủ khác được gọi là tay sai của cha cậu, anh ta là người sẽ trở cậu về nơi thường ngày họp.
Phó Huyên
Nhiệm vụ vẫn tốt đẹp chứ?
Cố Hương Duật (cậu)
Anh nghĩ sao?
Phó Huyên
Chắc là như mọi khi.
Cố Hương Duật (cậu)
Sao có thể "chắc" phải là chắc chắn mới đúng!
Phó Huyên
Cậu tự tin ghê nhỉ? Không sợ người cậu giết là giả sao?
Cố Hương Duật (cậu)
Sống bên cạnh nhau bao nhiêu năm rồi?
Cố Hương Duật (cậu)
Cách chiến đấu và làm việc của tôi anh còn không biết.
Cố Hương Duật (cậu)
(Mỉm) Tạm tha.
Phó Huyên
(Cười nhìn vào kính chiếu hậu)
Phó Huyên
Ừm, cảm ơn cậu đã tha!
Ánh mắt anh ta nhìn cậu như một nụ cười bất lực với vẻ đáng yêu đấy, anh ta chỉ biết cười trừ.
Vì anh ta sợ phải đôi co với cậu lắm, nói ra một lát sẽ thành cãi nhau, cho nên mấy năm nay anh ta đều nhường cậu.
Tiếng phanh xe thắng gấp, cậu liền bước xuống xe thì trước mắt cậu là người cha nuôi nấng mình từ nhỏ chào đón.
Cố Hương Duật (cậu)
(Vui) Cha!
Cố Quân (hắn ta)
(Cười) Tiểu Duật.
Cố Quân (hắn ta)
(Đưa hai tay ra)
Cậu liền nhào đến bên cạnh ông, ôm nhanh vào lòng vui vẻ nhìn ông.
Cố Quân (hắn ta)
Hôm nay thế nào?
Cố Hương Duật (cậu)
Tốt ạ!
Cố Quân (hắn ta)
Mau vào trong, ta thưởng cho con.
Cố Hương Duật (cậu)
(Mỉm) Vâng.
Ông nắm tay cậu đi vào, đưa cậu ngồi xuống chiếc ghế mã vàng đắt tiền, xung quanh rộng lớn, đi đến cầu thang cũng đã mỏi chân.
Đây là nơi quen thuộc của cậu, nên cậu không quá bất ngờ, ngồi ngay xuống cạnh cha mình như đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời.
Comments
Dp
weo trông cx nuột ấy chứ
2024-10-14
0