Chương 3: Gặp lại nhau

Quản gia trong thấy cô trở về giờ này có chút không quen liền hỏi.

"Tiểu thư! Hôm nay, cô về sớm vậy?"

Lục Niệm Từ cười gượng gạo, bước nhanh lên phòng.

"Haha... Cháu hơi mệt. Cần nghỉ ngơi một chút."

"Vậy..."

Quản gia chưa kịp nói hết cô đã khuất sau cánh cửa.

"..." Quản gia.

Lục Niệm Từ bước nhanh vào phòng tắm. Vừa cởi quần áo trên người xuống sắc mặt cô càng lúc càng đỏ lên. Dường như chẳng còn chỗ nào là không có dấu mập mờ đó.

Lục Niệm Từ lắc đầu cố gắng nhớ lại nhưng chẳng nhớ được gì. Cô lẩm bẩm.

"Không nhớ được cũng tốt. Nếu không chắc chắn mình sẽ xấu hổ đến chết. Phải làm đến mức nào mới..."

Nói đến đây cô lại im lặng. Mình lại nghĩ đi đâu vậy. Ăn xong trả tiền... Giờ chẳng ai liên quan ai nữa. Quên đi!

Cố bỏ qua hình ảnh mập mờ đó, cô thay quần áo bước ra khỏi phòng tắm. Ngã lên giường nghĩ. Ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi.

[...]

Cuộc sống của một tiểu phú bà từ khi lúc sinh ra của Lục Niệm Từ quả thật khiến bao nhiêu người mơ ước.

Bởi vậy, hình ảnh của ba cô quá lớn nên càng khiến bản thân mình khó chấp nhận được một người nào khác. Nên sự việc ngày hôm ấy, cô cũng không thể trách hai người họ hoàn toàn. Bởi họ sợ mình sẽ cô đơn đến già. Ôm khối tài sản kết xù xuống mộ mất.

Vừa bước ra cửa, cô đã gặp Tiêu Linh. Có vẻ đã đợi bên ngoài khá lâu rồi.

"Niệm Từ! Đợi tớ với."

Lục Niệm Từ nhìn sang.

"Có việc gì sao Tiểu Linh?"

Tiêu Linh nhìn vẻ điềm tĩnh của Lục Niệm Từ càng chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng. Cô không hề uống rượu có loại thuốc đó và đã chạy mất.

"Tớ... Thật ra, bọn tớ chỉ muốn tốt cho cậu. Không hề muốn hãm hại cậu đâu. Thật đó, tớ có thể thề."

Tiêu Linh đưa hai ngón tay lên.

Lục Niệm Từ kéo tay cô xuống.

"Được rồi. Tớ cũng biết hai cậu vì lo cho tớ. Nhưng đừng bao giờ xuất hiện tình huống đó nữa. Không là tớ thật sự tuyệt giao với hai cậu."

"Được! Tớ hứa."

Tiêu Linh cũng thừa hiểu tính cách của Lục Niệm Từ. Nếu cô đã nói như vậy hẳn là sẽ không có lần sau rồi.

"Tớ phải đi làm đây. Trưa nay, tớ có cuộc họp quan trọng."

"Được, không làm phiền tiểu phú bà kiếm tiền."

Lục Niệm Từ lắc đầu cười, ngồi lên chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn màu đỏ bắt mắt.

[...]

Buổi tối, trước công viên thành phố đối diện trung tâm thương mại Lăng Thành.

Lục Niệm Từ bước ra khỏi trung tâm thương mại, thoáng thấy một người khá quen mắt.

Bước lên xe trở về nhà nhưng lái được một đoạn không biết ma xui quỷ khiến gì quay lại.

Mà người đó vẫn ngồi trên mép đá cạnh bờ hồ.

Mái tóc đen láy bị gió thổi tung có chút rối. Nhưng lúc này, nhìn cậu lại có nét hoang dại khó thuần.

Cô bước đến gần.

"Có cần tôi đưa cậu về không?"

Giang Tùy lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt mình, rồi lại cúi xuống.

Cô nhíu mày, khi để ý dưới chân cậu là chiếc vali tuy không lớn lắm nhưng một sinh viên đại học quốc tế lại ở đây giờ này thật sự rất lạ. Hay là ngày hôm đó...

Nghĩ đến khả năng này, cô lại áy náy.

"Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"

Cô ngồi xuống bên cạnh.

"Sao giờ này, cậu còn mang cả chiếc vali ra ngoài. Nói xem, tôi giúp được cậu thì sao."

Giang Tùy rũ mắt muốn nói gì đó lại lắc đầu.

"Không cần!"

Giọng cậu thật sự rất êm tai. Lục Niệm Từ cũng không phủ nhận chuyện đó.

"Thật sự không cần sao?"

Cậu im lặng, tay siết chặt đến trắng bệch.

Lục Niệm Từ nghĩ chắc do việc học của cậu có vấn đề nên mới như vậy. Còn về tiền thì không thể vì chiếc thẻ cô đưa cho cậu giá trị cũng khá lớn. Nếu biết cách chi tiêu có thể thoải mái nửa năm chứ chẳng đùa.

Vừa định lên xe, qua ô cửa kính thấy vẻ thất thần của cậu thở dài một hơi. Mở cửa bước xuống lần nữa.

Giang Tùy thấy giày cao gót trước mặt khi nhìn lên có chút ngạc nhiên.

"Chị chưa đi à."

Nghe từ "chị" này cô cảm giác mình quay lại rất đúng.

"Nếu đã gọi tôi một tiếng chị thì... Ừm! Cậu có khó khăn gì cứ nói tôi nghe. Tôi giúp được cậu thì sao?"

"Tôi, tôi... không có chỗ để về nữa rồi." Câu cuối cậu nói vô cùng nhỏ như sợ cô nghe thấy vậy.

Nhưng rất tiếc, cô đã nghe rồi.

Lục Niệm Từ có chút không hiểu. Ở cái tuổi này mà đã ở năm cuối đại học quốc tế Lăng Thành hẳn là học bá chính hiệu. Đáng lí ra người nhà phải rất tự hào còn vì sao lại đến nơi đó để làm công việc... Sao mình cứ nghĩ đến cái gì vậy. Cô thu lại vẻ lúng túng của mình.

"Người nhà cậu đâu?"

"Tôi đến từ Giang Thành. Tự làm, tự học."

Nghe đến đây thì cô khựng lại. Giang Thành khá xa, cô đã từng đến đó hai lần. Lần thứ nhất là năm mười bốn tuổi đi cùng ba. Lần thứ hai cách đây vài tháng.

"Giang Thành rất tốt. Tại sao cậu lại đến đây?"

Giang Tùy ngẩng mặt lên nhìn cô.

"Giang Thành khác Lăng Thành ở chỗ, người có tiền sẽ dễ dàng tiếp nhận. Còn người ở tầng lớp thấp thì không."

Vừa nghe câu nói này. Lục Niệm Từ chăm chú nhìn Giang Tùy. Dường như sau ánh mắt đó là cả nghìn đều khó nói.

Hot

Comments

Út Duyên

Út Duyên

hông lẽ nhân duyên bắt đầu từ đây à 😍

2024-03-04

1

Huê Nguyễn

Huê Nguyễn

sói già giả cừu non đây

2024-02-17

1

linhnam

linhnam

tiếp đi tác giả ơi

2024-01-31

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Thông minh bị thông minh hại
2 Chương 2: Khó chấp nhận
3 Chương 3: Gặp lại nhau
4 Chương 4: Cứ ở tạm nhà tôi một đêm
5 Chương 5: Muốn bao nuôi tôi à
6 Chương 6: Dính thính một cách mơ hồ
7 Chương 7: Làm nũng
8 Chương 8: Chúng ta bên nhau được không?
9 Chương 9: Nếu làm em vui, tôi kí
10 Chương 10: Ai dỗ dành ai
11 Chương 11: Đùa giỡn với anh như vậy em mới vui sao?
12 Chương 12: Trốn không thoát
13 Chương 13: Lừa đảo
14 Chương 14: Không vui
15 Chương 15: Giận lại không thể bỏ mặt
16 Chương 16: Có phải em ghen vì anh không?
17 Chương 17: Tin chấn động
18 Chương 18: Dự tiệc
19 Chương 19: Tại sao anh lại đến đây?
20 Lời cám ơn
21 Chương 20: Anh không muốn người đàn ông khác chạm vào em
22 Chương 21: Quá nhiều bất ngờ
23 Chương 22: Người đàn ông bế cậu hôm đó là ai?
24 Chương 23: Đường này có vẻ rất nhiều
25 Chương 24: Rất nhiều cảm giác lẫn lộn
26 Chương 25: Không thích cảm giác này
27 Chương 26: Mất mát
28 Chương 27: Không đúng lắm
29 Chương 28: Anh giận rồi
30 Chúc mừng năm mới
31 Chương 29: Đơn giản chỉ là trùng hợp sao?
32 Chương 30: Trêu không đúng người
33 Chương 31: Không theo một quy tắc nào
34 Chương 32: Gợi đòn
35 Chương 33: Đùa vậy không vui một chút nào
36 Chương 34: Nghiêm trọng đến như vậy sao?
37 Chương 35: Tay không đau mà tiểu huynh đệ làm anh đau
38 Chương 36: Anh dám lừa em
39 Chương 37: Chột dạ
40 Chương 38: Đánh như vậy mới gọi là đánh
41 Chương 39: Giang Tùy! Lưu manh
42 Chương 40: Trầm luân không lối
43 Chương 41: Đổ lỗi
44 Chương 42: Bá đạo
45 Chương 43: Sắp tới, em sẽ về nhà
46 Chương 44: Xém chút nữa là lộ rồi
47 Chương 45:Em có công bằng với anh không?
48 Chương 46: Chọc không đúng người
49 Chương 47: Tim anh đau
50 Chương 48: Bắt đầu hoài nghi
51 Chương 49: Thật sự là cùng một người sao?
52 Chương 50: Em muốn về nhà
53 Chương 51: Cố chấp của anh đơn giản chỉ là em
54 Chương 52: Cuộc gọi đúng lúc
55 Chương 53: Lật mặt rất nhanh
56 Chương 54: Viên mãn ( hoàn)
57 Lời cám ơn
Chapter

Updated 57 Episodes

1
Chương 1: Thông minh bị thông minh hại
2
Chương 2: Khó chấp nhận
3
Chương 3: Gặp lại nhau
4
Chương 4: Cứ ở tạm nhà tôi một đêm
5
Chương 5: Muốn bao nuôi tôi à
6
Chương 6: Dính thính một cách mơ hồ
7
Chương 7: Làm nũng
8
Chương 8: Chúng ta bên nhau được không?
9
Chương 9: Nếu làm em vui, tôi kí
10
Chương 10: Ai dỗ dành ai
11
Chương 11: Đùa giỡn với anh như vậy em mới vui sao?
12
Chương 12: Trốn không thoát
13
Chương 13: Lừa đảo
14
Chương 14: Không vui
15
Chương 15: Giận lại không thể bỏ mặt
16
Chương 16: Có phải em ghen vì anh không?
17
Chương 17: Tin chấn động
18
Chương 18: Dự tiệc
19
Chương 19: Tại sao anh lại đến đây?
20
Lời cám ơn
21
Chương 20: Anh không muốn người đàn ông khác chạm vào em
22
Chương 21: Quá nhiều bất ngờ
23
Chương 22: Người đàn ông bế cậu hôm đó là ai?
24
Chương 23: Đường này có vẻ rất nhiều
25
Chương 24: Rất nhiều cảm giác lẫn lộn
26
Chương 25: Không thích cảm giác này
27
Chương 26: Mất mát
28
Chương 27: Không đúng lắm
29
Chương 28: Anh giận rồi
30
Chúc mừng năm mới
31
Chương 29: Đơn giản chỉ là trùng hợp sao?
32
Chương 30: Trêu không đúng người
33
Chương 31: Không theo một quy tắc nào
34
Chương 32: Gợi đòn
35
Chương 33: Đùa vậy không vui một chút nào
36
Chương 34: Nghiêm trọng đến như vậy sao?
37
Chương 35: Tay không đau mà tiểu huynh đệ làm anh đau
38
Chương 36: Anh dám lừa em
39
Chương 37: Chột dạ
40
Chương 38: Đánh như vậy mới gọi là đánh
41
Chương 39: Giang Tùy! Lưu manh
42
Chương 40: Trầm luân không lối
43
Chương 41: Đổ lỗi
44
Chương 42: Bá đạo
45
Chương 43: Sắp tới, em sẽ về nhà
46
Chương 44: Xém chút nữa là lộ rồi
47
Chương 45:Em có công bằng với anh không?
48
Chương 46: Chọc không đúng người
49
Chương 47: Tim anh đau
50
Chương 48: Bắt đầu hoài nghi
51
Chương 49: Thật sự là cùng một người sao?
52
Chương 50: Em muốn về nhà
53
Chương 51: Cố chấp của anh đơn giản chỉ là em
54
Chương 52: Cuộc gọi đúng lúc
55
Chương 53: Lật mặt rất nhanh
56
Chương 54: Viên mãn ( hoàn)
57
Lời cám ơn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play