/Truyện Ngắn-BL/ Ước Hẹn Đoàn Tàu
Chap 3: 12 năm trước
----- Chap 3: 12 năm trước -----
Nguyễn Khánh
Đợi!! Đợi với!
Đoàn tàu đang đổ những hồi còi để báo hiệu mọi người chuẩn bị khởi hành. Ở phía xa, 1 cậu nhóc hớt hải, vừa chạy vừa hét lớn, với theo.
Phan Hựu Nam
Nhanh lên đồ rùa!
Phan Hựu Nam đứng ngay cửa toa tàu, tay trống hông càm ràm.
Nguyễn Khánh
Má ơi, tớ ngủ quên mất! Mà cậu chẳng gọi tớ dậy gì cả.
Nguyễn Khánh chạy với tốc độ nhanh, không dừng được nên đâm cả vào người anh.
Phan Hựu Nam
Au... Tiện quá ha?
Phan Hựu Nam cũng không ngần ngại mà xách cổ cậu lên dậy dỗ.
Nguyễn Khánh
Aaaaa...xin lỗi mà, tại nếu mà tớ đâm đầu vào tàu, chả phải tớ đi viện luôn sao? Vậy tớ mới đâm vào cậu chứ!
Cậu cười ngốc nhìn anh. Thấy vậy Hựu Nam càng muốn trêu cậu hơn.
Hai người cứ dây dưa ngoài này mãi cũng quên cả việc tàu sắp khởi hành. Thấy như vậy, bác lái tàu nói vọng ra:
Bác lái tàu
Hai đứa bay định nghỉ học luôn à. Bác mày không có kiên nhẫn đâu đấy!
Phan Hựu Nam
Bác đợi cháu!
Nói rồi, Phan Hựu Nam kéo cái con người làm mọi việc trở lên chậm trễ kia lên tàu.
Đoạn đường đến trường của tôi cũng khá dài, 10 cây số còn chưa kể đoạn đường ra ga. Tàu thì đã cũ nên chạy khá chậm, vì thế mà phải mất 30 phút mới đến ga tiếp theo. Như vậy nên có cả mớ thời gian cho con ma thèm ngủ nào đó đánh 1 giấc rồi. Hôm nào cũng vậy, ấy thế mà trong giờ vẫn ngủ được, lạy luôn.
Nay cậu lại ngủ, cậu như là nghiện dựa anh rồi, vậy mới ngủ được cơ. Không cho dựa lại tự ái, giận rỗi, Hựu Nam lười dỗ trẻ cực kì, nên kệ cậu muốn làm gì thì làm.
Nhìn dáng ngủ đâu có xấu đâu mà tính tình kì cục dễ sợ, nhiều lúc anh còn muốn đấm cậu ấy, nhưng mà để mẹ anh mà biết thì xác định.
Phan Hựu Nam ở ngay cuối dãy nhà dài nhất ở khu "tập thể Khang Linh". Bố mẹ anh đi làm mỗi tuần về 1 lần, nên nhà anh trống vắng lắm, chỉ có một mình thôi. Thế nên ngày nào cái tên nhóc kia đều sang ăn ở ké, tá túc như hai thằng anh em.
Comments
meo (=^・ェ・^=)
chap ngắn quá người ạ 😁
2024-02-28
3