【BSD】 【GolSig】 『Fragile Memories』
3
Một quân cờ - một kẻ thay thế - một kẻ bị lợi dụng.
Và một kẻ bị tình yêu làm cho mù mờ.
Chưa bao giờ cậu thấy tuyệt vọng đến nhường này, bị nơi bản thân coi là gia đình phản bội, bị người thương lợi dụng và khi biến mất chẳng còn ai nhớ đến.
Thứ lưu giữ hình bóng cậu chính là những người đồng nghiệp.
Nhưng họ nào có để ý cậu? Đến giọng nói, đôi mắt hay ngoại hình đều không nhớ rõ, nói gì đến việc nhớ đến Sigma khi cậu chết đi - hoà vào dòng thời gian không ngừng luân chuyển.
Hoa tươi nở rộ kiều diễm lúc tàn chẳng mấy ai thương tiếc.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi xuất viện.
Sigma đã làm việc trong một quán cà phê, kiếm đủ tiền thuê nhà bằng chính tài năng của cậu trong một khoảng thời gian ngắn.
Tất cả là nhờ vào công sức thâu đêm học thuộc hết thông tin của khách hàng, chuẩn bị cho họ dịch vụ tốt nhất.
Nhưng đồng nghĩa với việc Sigma đã có rất nhiều đêm không ngủ khiến cho tinh thần cậu đi xuống.
Quần chúng
Ông chủ: cậu không sao chứ Sigma? Tôi thấy dạo gần đây cậu khá mệt mỏi.
Quần chúng
Ông chủ: Nhìn quầng thâm của cậu mà xem, chắc lại thức đêm học tài liệu về khách hàng rồi phải không?
Sigma
Ông chủ, tôi chỉ muốn giúp ích cho tiệm thôi.
Sigma
Ngoài ra, do tôi không có việc gì phải làm nên mới như thế...
Sigma
"Xin lỗi ông chủ, tại hồi trước tôi lỡ cắm đầu vào tài liệu nhiều quá nên bây giờ không bỏ được thói quen đấy."
Quần chúng
Ông chủ: Tôi không cần cậu đóng góp hết mình vào tiệm cà phê này đâu.
Quần chúng
Ông chủ: từ khi cậu đến đây thì đã góp sức rất nhiều cho tiệm rồi.
Chuông tiệm reo lên, bước vào là một gã đàn ông cao lớn với vẻ điển trai.
Nikolai Gogol
Ối chà, không ngoài kì vọng, quán đẹp thật đó! *ngó nghiêng xung quanh*
Gã khoác trên người một bộ suit trắng từ đầu tới chân kết hợp với áo len cổ lọ màu đen, đầu gã đội một chiếc mũ chóp cao kì quái.
Mái tóc trắng muốt như bông, xù ra tứ phía dày và dài quá lưng, tuy nhiên phần đuôi tóc lại được thắt thành bím một cách cẩn thận.
Từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt gã, từ sống mũi cao, nước da trắng cùng đôi môi mỏng, chẳng mang một chút đặc điểm thân thuộc thường thấy nào của người Đông Bắc Á.
Nikolai Gogol
*tuỳ tiện chọn một chỗ ngồi*
Nikolai Gogol
Sigmaaa, lâu rồi không gặp!
Nikolai Gogol
Cậu còn nhớ tôi đúng không! *cười tươi*
Nghe được tên mình phát ra từ người đàn ông kia, Sigma cảm thấy có chút bất ngờ vì cậu chưa từng quen ai từ khi xuất viện.
Sigma
Xin lỗi, nhưng anh là ai?
• Hôm nay Sigma lại mơ rồi, mơ về người đàn ông khoác lên bộ phục như chú hề. •
• Gã mỉm cười với cậu, đưa cậu đến với hạnh phúc, đến với tình yêu thương. •
• Nhưng tại sao, cậu lại không thể nhớ nổi người đàn ông đó? Kể cả cái tên, giọng nói hay ngoại hình, tất cả đều chẳng nhớ rõ. •
• Ký ức cứ như tấm gương bị đập xuống, phân tán thành nhiều mảnh. •
• Nhiều đến nỗi, chẳng biết đâu là điểm bắt đầu. •
Comments
Hakiro✨🎭
Xịt keo cứng ngắt
2024-11-10
1
Joahn_
Tôi ủng hộ nàng tác giả ơi, văn phòng của nàng mãi đỉnh 👉🌹👈
2024-03-30
1
Joahn_
Đừng nói là Sigma bị mất trí nhớ nha
2024-03-30
0