Chương 15: Không bỏ cuộc

Trình Hâm nín khóc trong sự đe doạ của Mã Gia Kỳ, ngồi một góc ở sofa chờ anh hâm lại thức ăn. Bây giờ ngoài sự xấu hổ ra thì cậu chẳng còn nghĩ tới cái gì nữa. Ban nãy ở trước mặt người ta, không thèm suy nghĩ mà khóc lớn một trận. Càng nghĩ càng xấu hổ, cả người cậu nhanh chóng đỏ bừng lên.

"Vào ăn cơm." Mã Gia Kỳ đem thức ăn đặt lên bàn, tiện thể ngó nhìn đứa nhóc kia. Trình Hâm khẽ "ồ" một tiếng rồi lề mề đi vào bếp, anh đưa gì thì ăn nấy, cả buổi không dám ngẩng đầu nhìn, cũng không dám phát ra tiếng động.

Mã Gia Kỳ nhìn vẻ mặt kia của cậu làm tâm trạng trùng xuống, lặng lẽ gác đũa, nghiêm túc hỏi: "Không có gì muốn nói sao?" Trình Hâm giật mình khựng lại nhìn anh, mắt nhanh chóng đảo xuống dưới đất nghĩ nghĩ cái gì đó, xong lại lắc đầu rồi gật đầu loạn xạ.

"Chuyện đó, tôi cảm thấy bây giờ chưa thích hợp, em ngoan ngoãn nghiêm túc học tập đi."

Đây là ngầm từ chối cậu sao?! Trình Hâm tròn xoe mắt nhìn anh, cảm thấy hơi mất mác trong lòng, nhưng cậu lại im lặng không nói gì. Cả hai lại tiếp tục dùng bữa trong không khí nặng nề. Đến khi ăn xong, Trình Hâm ngồi ở ghế ngây ngốc suy nghĩ. Mã Gia Kỳ đi qua định trở về phòng mới bị cậu gọi lại.

"Đàn anh, em nghĩ kĩ rồi. Em không bỏ cuộc đâu! Anh đừng hòng trốn tránh!"

Nhìn đôi mắt tràn ngập ý chí quyết tâm đến rực lửa, Mã Gia Kỳ hơi bật cười, bỏ lại một câu rồi vào phòng: "Tùy em."

Tùy! Rốt cuộc là như thế nào??

Sau vụ việc đó, Trình Hâm tần suất ở cạnh Mã Gia Kỳ lại tăng gấp đôi. Hôm nào không có tiết nhất định sẽ đến lớp anh ngồi, anh ra khỏi nhà nếu có thể cậu đều đi cùng, thiếu điều muốn bám lên người anh đi khắp nơi. Chỉ cần Mã Gia Kỳ ở đâu, nhất định sẽ có Đinh Trình Hâm ở bên cạnh.

Trình Hâm hôm nay ra nhập cùng đội bóng, tận lực bung xoã mà chơi bóng. Mã Gia Kỳ dĩ nhiên sẽ cùng cậu một đội, luôn âm thầm tạo cơ hội cho cậu úp bóng. Trình Hâm thắng liền sung sướng nhảy lên, làm mặt xấu trêu chọc Nghiêm Hạo Tường thua. Nhìn cậu nhóc vui vẻ mà dù thua cũng không bực nổi.

Thấy Mã Gia Kỳ đang ngồi nghỉ, Trình Hâm liền đi tới ngồi bên cạnh, nét cười vẫn ở trên mặt: "Đàn anh, hôm nay chúng ta ăn gì?"

"Suốt ngày chỉ nghỉ đến ăn thôi à?" Mã Gia Kỳ nhàn nhạt trả lời liếc mắt qua nhìn cậu, ánh mắt này không mấy thân thiện.

Trình Hâm phồng má cúi gầm mặt xuống. Mã Gia Kỳ lén đem biểu cảm của cậu thu vào mắt, mỗi khi cậu suy nghĩ gì đó thì hai hàng lông mày của cậu sẽ nhíu lại vô cùng trầm tư, môi sẽ vô thức mím lại.

Nghiêm Hạo Trong vừa đi vừa uống nước, muốn hỏi: "Này, nhóc Đinh, cuối tuần trường tổ chức đi cắm trại, nhóc có đi không?"

"Hả, có chuyện này sao?" Trình Hâm lần đầu nghe tới chuyện này, có lẽ khoá cậu chưa được phổ biến, hoặc là lúc phổ biến cậu đã ngủ quên, lục lọi trí nhớ thì cậu hoàn toàn không biết gì.

Mã Gia Kỳ nhíu mày, tông giọng đã mang chút giận dữ, như chất vấn cậu: "Đã phổ biến toàn trường rồi, đi học có nghiêm túc không vậy?"

"Em..không biết nữa." Trình Hâm hơi hoảng, hai tay luống cuống không biết để đâu.

Nghiêm Hạo Tường thấy tình hình hơi căng thẳng, vội vàng giải vây: "Này, đừng có hung dữ như vậy chứ. Không biết thì bây giờ biết, có đi không nhóc."

Mã Gia Kỳ không nói gì nữa nhưng nét mặt vẫn rất tức giận, Trình Hâm ậm ừ nói sẽ suy nghĩ với Nghiêm Hạo Tường rồi im lặng luôn. Đến khi mấy người kia đã ra sân chơi tiếp, cả hai vẫn ngồi đó. Trình Hâm không biết phải nói gì để dỗ cho Mã Gia Kỳ bớt giận, cậu nào có cố ý đâu, chỉ ngủ gật một chút, sao lại giận chứ.

"Đàn anh, anh giận à?" Trình Hân thò tay nhéo nhéo ngón tay của Mã Gia Kỳ, thận trọng chú ý đến sắc mặt của anh.

"Không có." Mã Gia Kỳ lại hất tay cậu ra, lạnh nhạt trả lời. Trình Hâm lại không tỏ vẻ gì là sợ hãi nữa, bỉu môi nhìn ra chỗ khác, không thèm đoái hoài gì đến anh nữa: "Xùy, rõ ràng là đang giận, bày đặt làm màu..."

Giọng nói tuy nhỏ nhưng Mã Gia Kỳ vẫn có thể nghe thấy, anh cảm thấy nực cười nhưng không thèm đối chất với cậu, anh chính là cảm thấy đứa nhỏ này bị anh chiều quá đến không còn biết trên dưới nữa rồi.

Lúc sau Mã Gia Kỳ mới đứng dậy, cầm lấy balo của cả hai, hướng tới khuôn mặt đang dại ra của cậu: "Đi về."

"Làm gì a? Còn sớm mà."

Mã Gia Kỳ không kiên nhẫn mà nói: "Nói về là về, hỏi nhiều như vậy làm gì?"

"Xấu tính thật." Trình Hâm không can tâm nhưng vẫn nghe lời mà đứng dậy, ngoan ngoãn chào đàn anh rồi lẽo đẽo chạy sau Mã Gia Kỳ. Nhìn bóng lưng nghênh ngang của Mã Gia Kỳ cậu lại không nhịn được mà mắng nhỏ vài câu: "Người gì đâu mà hung dữ, xấu tính, đáng ghét..."

Mã Gia Kỳ vẫn luôn nghe cậu nói, chỉ là im lặng không nói gì nhưng mặt càng ngày càng đen đi. Cuối cùng dừng lại nhìn chằm chằm cậu, Trình Hâm giật mình dừng lại theo, lúc này mới ngậm miệng lại. Mã Gia Kỳ vươn tay vòng qua cổ cậu, dùng sức kéo cậu lại, ỷ vào chiều cao mà kẹp chặt cổ cậu: "Cái miệng nhỏ này không thể bớt chửi người được à?"

Trình Hâm bất ngờ bị kẹp, người cong xuống nhưng cổ vẫn bị anh kẹp chặt, liền hét toáng lên mắng: "A! Buông ra! Mã Gia Kỳ đáng ghét!"

"Hỗn xược, kính ngữ đâu hả?"

"Buông em ra!!!"

Chapter
1 Chương 1: Ngươi Là Ai
2 Chương 2: Phòng Đối Diện
3 Chương 3: Xem ai giỏi hơn ai
4 Chương 4: Trẻ con đừng vào bếp
5 Chương 5: Biến thái
6 Chương 6: Chính là đồ tồi
7 Chương 7: Con trai cũng bị anh mê hoặc
8 Chương 8: Diễn kịch
9 Chương 9: "Đàn anh nhà em"
10 Chương 10: Biến thành tiểu cô nương rồi
11 Chương 11: Đặc biệt trông chừng
12 Chương 12: Say rượu làm càn, mau chịu trách nhiệm
13 Chương 13: Kế hoạch tác chiến
14 Chương 14: Lần đầu hôn
15 Chương 15: Không bỏ cuộc
16 Chương 16: Đi cắm trại
17 Chương 17: Bị thương rồi
18 Chương 18: Thử yêu
19 Chương 19: Không phải yêu, mà là thương
20 Chương 20: Không nuôi
21 Chương 21: Người yêu của anh
22 Chương 22: Mã Gia Kỳ cũng biết ghen
23 Chương 23: Cùng đi dạo phố
24 Chương 24: Tặng vòng
25 Chương 25: Nghỉ lễ
26 Chương 26: Nhớ em
27 Chương 27: Bất ngờ xuất hiện trước cổng nhà em
28 Chương 28: Sao lại trở thành buổi ra mắt rồi
29 Chương 29: Nhóc vô lương tâm
30 Chương 30: Muốn ăn sạch em
31 Chương 31: Phạt anh cả đời yêu em
32 Chương 32: Đi chữa lành
33 Chương 33: Anh giận rồi
34 Chương 34: Anh thật hung dữ
35 Chương 35: Xin lỗi đi
36 Chương 36: Không chết được
37 Chương 37: Tóc mới hút người
38 Chương 38: Người phụ nữ nhà họ Mã
39 Chương 39: Mách lẻo sẽ bị bóp mông
40 Chương 40: Vì đó là tặng cho anh
41 Chương 41: Đồ dung tục!
42 Chương 42: Người đàn ông của em
43 Chương 43: Anh là giỏi nhất
44 Chương 44: Cùng nhau cố gắng
Chapter

Updated 44 Episodes

1
Chương 1: Ngươi Là Ai
2
Chương 2: Phòng Đối Diện
3
Chương 3: Xem ai giỏi hơn ai
4
Chương 4: Trẻ con đừng vào bếp
5
Chương 5: Biến thái
6
Chương 6: Chính là đồ tồi
7
Chương 7: Con trai cũng bị anh mê hoặc
8
Chương 8: Diễn kịch
9
Chương 9: "Đàn anh nhà em"
10
Chương 10: Biến thành tiểu cô nương rồi
11
Chương 11: Đặc biệt trông chừng
12
Chương 12: Say rượu làm càn, mau chịu trách nhiệm
13
Chương 13: Kế hoạch tác chiến
14
Chương 14: Lần đầu hôn
15
Chương 15: Không bỏ cuộc
16
Chương 16: Đi cắm trại
17
Chương 17: Bị thương rồi
18
Chương 18: Thử yêu
19
Chương 19: Không phải yêu, mà là thương
20
Chương 20: Không nuôi
21
Chương 21: Người yêu của anh
22
Chương 22: Mã Gia Kỳ cũng biết ghen
23
Chương 23: Cùng đi dạo phố
24
Chương 24: Tặng vòng
25
Chương 25: Nghỉ lễ
26
Chương 26: Nhớ em
27
Chương 27: Bất ngờ xuất hiện trước cổng nhà em
28
Chương 28: Sao lại trở thành buổi ra mắt rồi
29
Chương 29: Nhóc vô lương tâm
30
Chương 30: Muốn ăn sạch em
31
Chương 31: Phạt anh cả đời yêu em
32
Chương 32: Đi chữa lành
33
Chương 33: Anh giận rồi
34
Chương 34: Anh thật hung dữ
35
Chương 35: Xin lỗi đi
36
Chương 36: Không chết được
37
Chương 37: Tóc mới hút người
38
Chương 38: Người phụ nữ nhà họ Mã
39
Chương 39: Mách lẻo sẽ bị bóp mông
40
Chương 40: Vì đó là tặng cho anh
41
Chương 41: Đồ dung tục!
42
Chương 42: Người đàn ông của em
43
Chương 43: Anh là giỏi nhất
44
Chương 44: Cùng nhau cố gắng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play