[Hào Vũ] EM TRAI NUÔI CỦA TRƯƠNG THIẾU
chap 2
Tác giả mê boy love
Ngứa tay nên tui sẽ ra chap lun
Tác giả mê boy love
Mai tui đi trải nghiệm á nên có thể ko ra chap được, thì chap này coi như tui bù cho ngày mai
Tác giả mê boy love
Nếu mai tui về mà còn khỏe thì tui sẽ ra chap nx ko thì đành thôi
Tác giả mê boy love
Oke vô lun ha
Bà Trương nhìn cậu lúc này đã Khóc ko còn nước mắt, nhìn cậu bây giờ thật yếu đuối, khác xa với ngày thường- một cậu bé lanh lợi,đanh đá,hoạt bát bây giờ ngồi giữa 2 chiếc quan tài ủ rũ, nhìn như người mất hồn
Bà thương cậu lắm, bà cũng hận ko bt ai đã làm việc này với người bạn của bà
Năm bà gặp vợ chồng họ cũng là ở bờ ao đó, bà Trương lúc đó đang mang thai hắn, muốn đi đâu đó để thư giãn, tránh xa sự ngột ngạt của nơi thành thị
Bà chọn 1 vùng quê để về, nhà thì bà thêu trọ, ông Trương ko muốn bà về cho lắm, sợ bà ko thích nghi đc với môi trường, nhưng nghe bà nói, lại ko muốn vợ buồn nên ông cũng thuận theo
Ngày đó, bà vừa đến được hai ba buổi, muốn đi làm quen người dân và muốn đi dạo nên đã ra chỗ bờ ao đầu làng đang dạo cạnh mét ao thì bỗng có cái j đó bay đến chỗ bà, bà né ra ko may trượt chân ngã xuống ao
Bà ko biết bơi, cứ chới với chới với làm cho bà ngày càng xa bờ hơn, cha cậu lúc đó đi đến bắt ngờ nhìn thấy đã ko mảy may suy nghĩ mà lao xuống vớt lên
Chẳng biết ai nên ông đưa về nhà bảo vợ chăm giúp, 2 người dù ko bt là ai nhưng vô cùng hiếu khác, gặp là giúp, cái gì giúp được là giúp
Dù là người xa lạ nhưng họ chăm sóc bà Trương vô cùng tận tụy, giúp bà từ việc nhỏ nhặt nhất. Họ được ông bà Trương hết mực cảm ơn, trở thành vị ân nhân của cả gia đình
Do ngại nên cha mẹ cậu cx ko nhận bất cứ thứ gì từ Trương gia. Việc đó lại làm ông bà Trương cảm kích hơn cả. Thế là họ trở thành bạn thân, họ coi nhau như gia đình, dù ko là máu mủ ruột thịt
Bây giờ nhìn thấy cảnh này bà Trương ko sao kìm được nước mắt . Rồi bà cũng quyết định thay vợ chồng họ nuôi nấng cậu , giúp cậu thoát khỏi bóng ma tâm lý
Thật đáng thương cho một cậu bé, khi sinh ra đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi, nhận được tình yêu của 2 người xa lạ, khiến cậu cho luôn rằng họ là cha mẹ duy nhất của cậu, chẳng ai thay thế được. Vậy mà bây giờ họ lại bỏ cậu lại một mk
Sau 5 ngày ở quê, họ cũng quyết định về thành phố
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
Tiểu Bảo, bây giờ con có muốn theo ta lên thành phố học ko// ôn nhu hỏi//
Trương Trạch Vũ-cậu
Thành phố ạ... Con...con
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
Ta biết con rất nhớ họ, nhưng bây giờ thế sự đã thành ra như vậy, con ở đây một mk ta ko an tâm, ta sẽ trở thành cha mẹ nuôi thứ hai của con được ko?
Cậu chẳng nói gì. Cúi mặt xuống mắt đã đỏ lên từ bao giờ
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
// nhìn thấy+ xót//
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
Con ko muốn ta cũng ko ép con, nhưng lên thành phố con sẽ có cuộc sống tốt hơn, trường học ở đó cũng tốt hơn
Trương Trạch Vũ-cậu
* mk chẳng thích học chút nào, mk muốn được làm ông chủ tiệm mì ramen cơ*// suy nghĩ nhưng chỉ để trong lòng thôi//
Trương Trạch Vũ-cậu
Thôi cũng được ạ, con sẽ đi theo người
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
Vậy tốt quá con đi dọn đồ đi mai chúng ta sẽ về thành phố// vui vẻ, tươi tắn hơn//
Sáng hôm sau, họ đi tạm biệt người dân trong làng
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
Cảm ơn mn thời gian qua đã giúp đỡ chúng tôi
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
Nay anh chị nhà cũng ko còn nữa// giọng nói nhỏ dần//
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
Tôi là người bạn thân thiết của họ,ko nỡ nhìn con họ phải chịu thiệt thòi
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
Nên tôi định sẽ đưa thằng bé lên thành phố,nhờ mn ở lại nhang khói cho anh chị Trương
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
Cảm ơn mn rất nhiều// cúi mình xuống+ lời cảm ơn//
Dân làng: lâu lâu đưa thằng bé về thăm quê thăm cha mẹ nó là được rồi
Dân làng: ấy ấy đừng khách sáo như thế
Dân làng: dù sao hai vợ chồng họ lúc sống cũng tốt với chúng tôi lắm, bây giờ xảy ra cớ sự này chẳng ai trong chúng tôi mong muốn, đang lo lắng Bảo Bảo sau này sẽ ra sao
Dân làng: may quá có 2 người, cứ đưa thằng bé đi đi, lâu lâu đưa nó về thăm làng, thăm cha mẹ nó là được rồi
Dương Ngọc Lan-mẹ hắn
Tạm biệt mn// kéo theo cậu//
Trương Trạch Vũ-cậu
Từ từ đã ạ // đứng khựng lại//
Trương Trạch Vũ-cậu
Con còn 1 người nữa phải tạm biệt
Cậu tìm trong đám người một người đàn bà tóc đã bạc đôi phần
Trương Trạch Vũ-cậu
Dì Liên con cảm ơn dì đã giúp con ngày hôm đó, tạm biệt dì con đi,con sẽ quay lại thăm dì// mắt đỏ lên từ lúc nào không hay//
Dì Liên
được rồi// lấy tay lau nước mắt cậu// con ở đó phải sống tốt nha. Nếu sống cảm thấy mệt mỏi quá về đây, ta sẽ luôn chờ con
Trương Trạch Vũ-cậu
Con sẽ về thăm dì mà hức...hức// khóc lớn, ôm lấy dì Liên//
Dì Liên
Bảo Bảo đừng khóc,cha mẹ con trên kia sẽ buồn lắm đấy// ngước mắt lên trời, cười ôn nhu//
Trương Trạch Vũ-cậu
Con đi dì và mn ở lại mạnh khỏe nha...hức..hức//nói trong nước mắt//
Trương Trạch Vũ-cậu
Tạm biệt mn, con đi// chân đi,tay vẫn vẫy chào tạm biệt mn//
Tác giả mê boy love
ô tê đến đây thui
Tác giả mê boy love
suy nghĩ lại tui vẫn sẽ cố viết chap mới ngày mai
Tác giả mê boy love
mai tui đi tn chắc trên xe tui sẽ viết chap mới, nếu trụ được cơn say xe , phiền não về vđ này ghê 😮💨
Tác giả mê boy love
Thui bai bai mn, NHỚ LIKE CHO TUI NHA lấy động lực ra chap
Comments
nhầm nv nha bà
2024-06-26
0