[ The Apothecary Diaries- Dược Sư Tự Sự ]
Chapter 02
===========================
Mẫn Mẫn
mọi người, em lau sàn, tưới hoa và đã lấy đồ vô xong hết rồi
Hồng Nương
ồ- nếu xong rồi thì em có thề về phòng nghỉ ngơi
Mẫn Mẫn
hmm...mọi người cần tôi giúp gì nữa ko?
Anh Hoa
nếu xong rồi thì em cứ đi nghỉ ngơi đi
Ái Lam
em cứ về nghỉ ngơi đi
Mẫn Mẫn
mọi người trong vẫn bận rộn mà
Quý Viên
ko sao ko sao /đẩy Mẫn Mẫn ra ngoài/
Quý Viên
ở đây đã đủ người rồi
Quý Viên
nên em cứ về nghỉ ngơi đi nha
Quý Viên
/mỉm cười rồi đống cửa/
Mẫn Mẫn
*ánh mắt vừa rồi...là sao?*
Mẫn Mẫn
hừm...kệ đi /rời đi/
Mẫn Mẫn
*có lẽ do mình vừa vào nên họ vẫn chưa tin tưởng mình cho lắm*
Mẫn Mẫn
*thế thôi, lần sau làm bù vậy*
Mẫn Mẫn
*hình như trước đây khi Ngọc Diệp phi mang thay thì thức ăn đc đưa đến 2 lần điều có độc*
Mẫn Mẫn
*trong hai người thử đồ ăn thì một người bị chỉ nhẹ, còn người toàn lại thì toàn thân tê liệt vì bị tổn thương thần kinh*
Mẫn Mẫn
*cũng vì việc con của Lê Hoa phi mất nên mọi người điều đang cảnh giác*
Mẫn Mẫn
*vì thế mà những nô tì cấp thấp phải thử thức ăn...*
Mẫn Mẫn
*vậy thì có thể hiểu tại sao họ lại có biểu hiện đó, họ nghĩ rằng Miêu Miêu đang đc sử dụng như một món đồ bỏ*
Phàm Dương
Miêu Miêu, ta biết đây sẽ là một công việc nguy hiểm với ngươi
Phàm Dương
nhưng ngươi có thể làm đc mà đúng ko...?
Miêu Miêu
Phàm Dương thái tử cứ yên tâm ạ
Miêu Miêu
nô tì làm đc công việc này
Miêu Miêu
*cơ mà...* /liếc nhìn Nhâm Thị/
Nhâm Thị
^^ /cái nhìn gạ t.ình/
Miêu Miêu
*tại sao tên này lại nhìn mình và cười như thế?*
Nhâm Thị
*có lẽ là đủ nếu mình nhìn cô ta như thể này* /lấp lánh/
Miêu Miêu
*hừ- tên này rãnh rỗi quá...*
Phàm Dương
ngài Nhâm thị hãy mau dẹp gương mặt đó đi
Phàm Dương
nhìn ghê chết đi đc /ánh mắt khinh bủy nhìn Nhâm Thị/
Nhâm Thị
vậy sa-.../rùng mình/
Nhâm Thị
*sao đột nhiên lạnh sống lưng vậy nhỉ?*
Phàm Dương
*có...sát khí?* /hướng mắt nhìn Mẫn Mẫn/
Mẫn Mẫn
/nhìn chằm chằm Nhâm Thị/
Phàm Dương
*...ánh mắt đó hình như muốn nói là 'đừng nhìn em gái tôi bằng ánh mắt đó'*
Miêu Miêu
*mà dù sao nếu như sợ độc thì nên dùng đĩa bằng bạc...*
Miêu Miêu
/gấp miếng thức ăn lên/
Miêu Miêu
*ko có gì lạ về màu sắc* /nhìn kĩ/
Miêu Miêu
/đưa lên mũi ngửi/ *mùi cũng vậy*
Miêu Miêu
*ko có cảm giác tê*
Miêu Miêu
/nuốt/ ực-...theo như những gì nô tì thấy thì món này ko có độc
All (từ ai thì từ)
phù~ /thở phào/
Hồng Nương
tiếp đến là cái này /đưa cho Miêu Miêu/
Miêu Miêu
/gấp miếng thức ăn lên nhìn/ *độc phát tán nhanh thì ko sao...*
Miêu Miêu
*nhưng nếu độc phát tán chậm thì có người thử độc cũng vô dụng mà thôi*
All (từ ai thì từ)
*...nhóc đó đang cười??*
Phàm Dương
*cười? làm công việc thử độc mà sao nhìn nô tì này có vẻ vui vậy??*
Phàm Dương
/liếc mắt nhìn Mẫn Mẫn/
Mẫn Mẫn
*ôi trời ạ...tỷ ko biết muội đang nghĩ gì*
Mẫn Mẫn
*chứ nhìn muội cười là biết muội rất..*
Mẫn Mẫn
*...rất thỏa mảng với công việc lắm luôn ấy*
Phàm Dương
*em gái mình làm công việc nguy hiểm như vậy mà ko lo lắng gì sao?*
Mẫn Mẫn
nếu như mọi người sợ độc thì sao ko thay bằng chén bạc?
Miêu Miêu
em cũng thấy vậy, ta nên thay bằng chén bạc thì sẽ tốt hơn
Hồng Nương
đó cũng là những gì mà Nhâm Thị đã nói...
Hồng Nương
nhưng lần này thì hắn ta kêu ko dùng...
Mẫn Mẫn
nếu độc phát tán nhanh thì ko sao
Mẫn Mẫn
nhưng lỡ đâu đó là loại độc phát tán chậm thì sẽ như nào?
Mẫn Mẫn
vậy thì ko chỉ người thử thức ăn bị trúng độc mà ngay cả Ngọc Diệp phi cũng vậy
Mẫn Mẫn
thế...người chịu trách nhiệm là Miêu Miêu ko phải sao?
Hồng Nương
aha...chuyện đó tất nhiên cũng có thể sảy ra lắm
Hồng Nương
nhưng Nhâm Thị nói sẽ chịu trách nhiệm nên đành vậy /cười từ/
Miêu Miêu
*vậy tất cả là do kế hoạch của tên đó à?*
Hồng Nương
mà hai em có vẻ biết nhiều về thảo mộc và độc nhỉ?
Miêu Miêu
em từng là dược sĩ
Mẫn Mẫn
em chỉ biết sơ sơ vì Miêu Miêu và cha là dược sĩ thôi
Miêu Miêu
vâng, em có thể nói rằng những thứ đó và biết chữ thì bậc sẽ cao hơn
Miêu Miêu
và cả lương cũng vậy
Mẫn Mẫn
nhưng chỉ cần nghĩ tới việc...
Mẫn Mẫn
bọn bắt cóc hai bọn em cũng đc tiền...mặc dù hai bọn em bị bắt đưa đến đây
Hồng Nương
vậy có nghĩa là....
Hồng Nương
thà hai bọn em nhận lương thấp còn hơn cho bọn chúng thêm tiền?
Hồng Nương
/cầm lấy chiếc bình trên bàn đưa cho Miêu Miêu/
Hồng Nương
chưa kể nếu em ko làm đc việc thì sẽ đc tự do sao 2 năm
Miêu Miêu
...gì vậy? /định cầm lấy chiếc bình/
Rắc- âm thanh chiếc bình rơi xuống tạo ra một vết nức
Hồng Nương
cái bình này rất đắt tiền đấy
Hồng Nương
nó còn đắt hơn cả tiền lương của hai bọn em cộng lại nữa đó
Hồng Nương
nên hai em có thể quên đi đưa tiền cho người khác
Hồng Nương
mà phải dùng số tiền đó để bồi thường
Mẫn Mẫn
*oh-...* /hiểu ra vấn đề/
Miêu Miêu
a-...em rất xin lỗi
Miêu Miêu
xin hãy dùng tiền của bọn họ để bồi thường
Miêu Miêu
nếu ko đủ thì lấy tiền của em cũng đc
Mẫn Mẫn
...còn nếu ko đủ nữa thì cứ lấy tiền của em bù vô
Hồng Nương
nếu hai em nói vậy thì chị sẽ thông báo cho cấp trên
Hồng Nương
đây là tiền của em khi thành người thử đồ ăn /đưa một tấm bảng gỗ cho Miêu Miêu/
Hồng Nương
đây là tiền của em khi thành người thử đồ ăn
Hồng Nương
em có thể xem nó như tiền bồi thường vì độ nguy hiểm^^
Miêu Miêu
*bằng tiền lương lúc trước của mình* /cầm lấy/
Hồng Nương
còn đây là của em /đưa tấm bảng gỗ cho Mẫn Mẫn/
Hồng Nương
chị đã từ bớt để bù vào chiếc bình mà 'Miêu Miêu đã làm vỡ' rồi^^
Mẫn Mẫn và Miêu Miêu
"...."
Mẫn Mẫn và Miêu Miêu
bọn em cảm ơn rất nhiều /cúi đầu/
Miêu Miêu
tỷ có thấy chị ấy khá tốt bụng trong việc đối sử với người khác ko?
Mẫn Mẫn
mà mấy vết thương và bỏng của muội sao rồi?
Miêu Miêu
vẫn ổn tỷ đừng lo
Mẫn Mẫn
ừ, có gì thì nói đấy nhé
Miêu Miêu
vâng vâng muội biết rồi
đợi khi cả hai đi khuất bóng thì...
Quý Viên
có thể vết bỏng trên trán của Mẫn Mẫn là do cố bảo vệ Miêu Miêu
Anh Hoa
nên vô tình bị nước sôi hay thứ gì đó túng phải
Ái Lam
sau nhiều năm bị bố mẹ hành hạ thì hai em ấy đã bị bán vào hậu cung
Ái Lam
còn bây giờ Miêu Miêu phải trở thành người thử thức ăn có độc
Ái Lam
chắc Mẫn Mẫn sẽ phải đau khổ khi thấy em mình ăn thức ăn có độc lắm
All (từ ai thì từ)
(cả ba): *hai em ấy thật đnags thương...*
===========================
Comments