Bình thường thì sẽ không viết kiểu sống lại như thế này, tại tôi thấy nó không được...à...ừm...nói sao ta...
Tại tôi thấy nó cứ ngang ngang sao ý nên gió chiều nào ta bay chiều ấy nhé...
Vô.
________________________________
Đây là khoảng thời gian yên bình và tuyệt vời nhất có thể nói là như vậy riêng đối với thợ săn quỷ thì đây là lúc để nghỉ ngơi dưỡng sức và cũng để bắt đầu cuộc sống mới nữa...
Cuộc sống mà không cần phải chiến đấu lúc về đêm...không cần phải lo lắng về việc mất mạng khi đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như trước kia nữa. Thật tươi đẹp làm sao!
Nỗi đau cho những người ở lại là không thể nguôi ngoai, nhưng có lẽ những thứ mất đi ấy lại đem lại cuộc sống tốt đẹp cho bao nhiêu người khác...
Sau khi chúa quỷ bị tiêu diệt hầu hết cuộc sống của mọi người đều trở về quỹ đạo của riêng mình. Tất cả những tân binh suất sắc như nhóm Kamaboko đều đã được lên chức trụ cột...
Dù nhóm của Tanjiro đều được làm trụ cột nhưng họ không hề tách ra ở riêng mỗi người một phủ...mà mấy ông này ở luôn Hoa phủ của Hoa trụ Tsuyuri Kanao.
Vì là kế tử của Kochou Shinobu nên cô đã được tiếp quản Điệp phủ và đổi tên thành Hoa phủ...
Hiện tại thì cũng chẳng có gì thay đổi nhiều hết, cả phủ đều rất nhộn nhịp và có nhiều tiếng nói cười...nhưng chủ nhân của nơi này lại không hề có mặt ở đây...
Kamado Tanjiro
Sao lại không ở đây nhỉ? Đáng ra giờ này cô ấy phải ở trong phủ rồi chứ.
Kanzaki Aoi
A...Tanjiro, cậu đang tìm gì à?
Kamado Tanjiro
Tớ tìm Kanao nhưng không thấy cậu ấy ở đâu hết.*Có chút lo lắng.*
Kanzaki Aoi
Không sao đâu, giờ này Kanao chắc là đang ở chỗ đó rồi.
Kamado Tanjiro
Ý cậu là...*Tanjiro đột nhiên nhớ ra gì đó.*
Kanzaki Aoi
Cậu nghĩ đúng rồi đó, Kanao đang ở chỗ các chị gái của mình và tôi nghĩ chúng ta không nên lo lắng quá đâu.
Kamado Tanjiro
Tớ hiểu rồi...*Giọng có chút buồn.*
Đương nhiên Tanjiro biết kể từ khi Shinobu mất thì Kanao thường xuyên không hay ở trong phủ nhiều. Chủ yếu là đi chữa bệnh cho người nghèo ở dưới thị trấn hoặc là đến chỗ của chị gái mình.
Tsuyuri Kanao
Đã lâu lắm rồi nhỉ...
Tsuyuri Kanao
Hai chị vẫn chẳng về thăm em dù chỉ một lần nhỉ.
Tsuyuri Kanao
Hai chị quên mất mình còn một người em gái đúng không?*Bật khóc.*
Tsuyuri Kanao
Ít nhất là phải suốt hiện trong giấc mơ của em chứ, phải đến tạm biệt em lần cuối chứ.*Cô vẫn khóc.*
Thật nực cười, cô lại đòi hỏi những điều không thể xảy ra nữa rồi.*Cô đứng trước mộ của Kanae_Shinobu và đang nói chuyện một mình.*
Tsuyuri Kanao
Em chẳng biết mình phải làm sao nữa? Cuộc sống dù đã tốt đẹp hơn nhưng có lẽ là với người khác thôi hai chị ạ.*Cô giọng nói trùng xuống, nét mặt của cô thoáng hiện lên chút đau khổ.*
Tsuyuri Kanao
Em...ặc...khụ...khụ...*Cô chưa kịp nói hết câu thì bắt đầu ho...*
Tsuyuri Kanao
E-Em...không...thể chịu đựng nổi nữa...nhưng em không muốn chết...*Cô vừa ho vừa lấy khăn che miệng lại, khi mở ra xem thấy trên đó dính một chút máu.*
Tsuyuri Kanao
Nhưng mà bệnh của em ngày một nặng thêm rồi...em không muốn nói cho mọi người biết đâu.
Tsuyuri Kanao
Ra đi một cách lặng lẽ có vẻ sẽ tốt cho em đúng không hai chị?
Tsuyuri Kanao
Khụ...khụ...*Cô lại bắt đầu ho rồi, nhưng lần này cô ngã khụy xuống tay ôm ngực tay còn lại che miệng.*
Kamado Tanjiro
KANAO...*Cậu vội vàng chạy lại xem Kanao có bị làm sao không.*
Tsuyuri Kanao
Đau quá...*Giọng cô yếu ớt.*
Kamado Tanjiro
Cậu...cậu sao vậy? Sao khăn tay lại có máu và nó đến từ...*Anh đang nói bỗng nhiên khựng lại khi nhìn thấy vết máu trên miệng cô.*
Kamado Tanjiro
Kanao nói cho tớ biết, đã xảy ra chuyện gì với cậu thế!*Anh lo lắng + hoảng sợ khi Kanao đang thở một cách khó khăn.*
Tsuyuri Kanao
T-Tớ không sao.*Cô cười gượng để Tanjiro không lo lắng nữa.*
Tanjiro...tớ không sao, chỉ là căn bệnh bình thường thôi ấy mà.*Cô đang nói chuyện một cách khó khăn.*
Kamado Tanjiro
Căn bệnh bình thường ư!*Giọng anh lạc hẳn đi.*
Tsuyuri Kanao
Không sao chỉ cần dùng thuốc là sẽ hết ngay ấy mà.
Kamado Tanjiro
Căn bệnh bình thường sao cậu lại nói rằng mình không thể chịu nổi nữa...
Anh đã đến từ lúc mà Kanao đang tự nói chuyện một mình và nghe được bệnh của cô...Cũng nhìn thấy những biểu hiện bệnh của cô, anh đã cố phủ nhận nhưng khi nhìn thấy cô khụy xuống thì anh mới biết căn bệnh này rất nặng rồi...
Tsuyuri Kanao
Cậu đã nghe thấy...nhưng từ bao giờ?*Cô lo lắng hỏi lại anh.*
Kamado Tanjiro
TẠI SAO...
Tsuyuri Kanao
Tanjiro...*Cô bất ngờ.*
Kamado Tanjiro
Tại sao, cậu lại giấu mọi người chứ? Cậu muốn chịu đựng một mình sao?*Giọng anh chất vấn hỏi Kanao.*
Kamado Tanjiro
Cậu luôn nghĩ rằng mình là gánh nặng cho người khác...sao cậu không chịu mở lòng hơn với chính bản thân mình chứ Kanao. Trả lời tớ đi.*Anh nói gần như muốn hét lên.*
Tsuyuri Kanao
Tanjiro...không phải như cậu nghĩ đâu. Tớ cũng muốn nói với mọi người rồi nhưng tớ sợ...
Tsuyuri Kanao
Tớ sợ phải đối mặt với mọi người, tớ không muốn ai biết hết...
Tsuyuri Kanao
Tớ biết mình không thể sống lâu hơn nữa, ba năm qua tớ đã cố gắng hết sức để kéo dài sự sống của mình...Tớ cũng sợ mà, tớ cũng đau mà...
Tsuyuri Kanao
Bây giờ thì chắc là tớ không cần phải che giấu nó nữa rồi...
Kamado Tanjiro
Cậu...*Anh vẫn chưa hết bất ngờ trước những lời nói của Kanao.*
Kamado Tanjiro
Bệnh của cậu không thể chữa được nữa ư?
Tsuyuri Kanao
Tớ vẫn đang cố gắng...
Kamado Tanjiro
Hứa với tớ đi Kanao...
Tsuyuri Kanao
Hứa? Ý cậu là sao?
Kamado Tanjiro
Đừng bao giờ giấu tớ bất kỳ chuyện gì nữa, có được không?
Tsuyuri Kanao
Tớ...hứa...*Cô miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu của Tanjiro.*
Và sau đó Tanjiro đã đưa Kanao về lại phủ nhưng suốt dọc đường cả hai đều im lặng không nói gì...
Tâm trạng hiện tại của Tanjiro phải nói là rất tệ, anh cũng cảm thấy mình chẳng làm được gì cho cô cả...Đến cả lúc cô bị bệnh nặng như vậy mà anh cũng không biết, anh cảm thấy mình thật đáng trách dù chẳng làm gì hết ...
Và còn...à mà thôi Chap dư lày hơi dài nhỉ...
Hạ màn nào...
Tác giả
Tuy còn nhiều thiếu sót nhưng tôi sẽ cố gắng bổ sung thêm vào vốn từ ngữ của mình một chút để có thể viết hay hơn nữa...
Comments
....
Ơ kìa đang hay mà/Frown/
2024-05-24
1
Fuyu
Chap sau lên luôn đi bà zà/Smile//Smile/
2024-05-22
1
[R.E/Yukina] Nai cô đơn...
ơ kìa, tôi muốn đọc thêm màaaaa!!!:(((
2024-05-21
2