Mechtat nổi hứng, vương tay, xoa đầu nàng, một cách thô bạo, chiếc đầu nhỏ giật theo từng đợt, mái tóc rối lên, xù mấy ngọn.
Lune
Hic- sao lại nắm đầu em.
Mechtat
Anh chỉ xoa đầu thôi.
Lune
Ngừng đi, đau em!
Giọng nói yếu ớt, cố bật ra từng từ.
Mechtat
Ờ.
Hắn ngừng 'xoa' đầu cô em gái sắp ghim chết mình, quay lưng, khoác áo choàng lông được may liền với tai gấu, đúng một màu Nga. Dù sao, giờ cũng đang giữa tháng 11.
Lune
"Công việc như nào nhỉ?".
Ả thay đổi trạng thái nhanh đến bất ngờ, may là không ai nhìn thấy.
Lune
"Thông tin điều tra cho thấy, người kế nhiệm ở bệnh viện tâm thần phía đông California, tức là ngoài thành phố Los Angeles".
Nàng đọc lướt qua file được gửi, thông báo từ 30 năm trước. Đây là cách cô phân biệt đâu là tin nhắn đặc biệt, đâu là tin nhắn rác.
Lune
Không thể để chuyện này kéo dài nữa.
Lune bật dậy khỏi ghế thân hình hơi nhỏ bé mà không chút mệt nhọc sau chuyến đi dài, một cảm giác hưng phấn khi sắp đón chào thành viên mới.
Sau các 'thủ tục' đeo trang sức, đá năng lượng, xịt nước hoa, tô son, ngắm mình trong gương,... cuối cùng nàng ta cũng chịu nhấc chân, rảo bước tới bãi đỗ xe.
Đáng ra những việc này phải là người hầu làm cho nàng, do ở biệt thự của hắn, đếch có bất kỳ một người hầu nào.
Lune
"Mình có lộn với Rolls Royce không ta?".
Nàng ngơ ngác, nhìn chiếc chìa khoá, bấm đại vào trong không trung, ánh đèn nhấp nhánh tại con xe Lamborghini.
Lune
"Đi nhanh, rườm rà quá".
Nàng phóng xe, rời khỏi biệt thự, cửa tự động đóng lại, có vẻ vì vội mà Lune không để ý, có kẻ đã quan sát mình từ xa.
Lune
"Hình như em ấy tên 'Zhasmin'-".
Lune
"Khoan...".
Lune
"Hoa nhài?"
Lune
"Khá đáng yêu".
Lạc trong dòng suy nghĩ, nàng suýt thì vượt đèn đỏ, biết rõ việc xuất trình bằng lái, bọn cớm đưa nàng lên phường, có khi lộ cả danh phận (do thẻ căn cước hay bất kỳ giấy tờ nào trước đây đã không còn tác dụng).
Xoay tay lái, giờ nàng mới để ý xung quanh mình, bị ép chặt bởi một nhóm xe Ford rẻ tiền và vài chiếc mô tô phân khối lớn.
Những ánh nhìn, khẩu hình miệng, thứ ngôn ngữ bẩn thỉu toạc ra từ mồm mép chúng, tiếng lạch cạch của đạn trong súng, tiếng 'xoẹt' chợt tắt, lặp lại vài lần không có quy luật, có vẻ bật lửa chúng đang gặp vấn đề.
Việc này, không phải Lune bị lộ danh phận, chỉ là đám trẻ trâu, đám xã hội đen mới vào nghề, nói cho dễ hiểu là như cướp biển trên đường xá giao thông, trơ trơ ngay trước camera.
Nàng ngẫm nghĩ, đôi mi khẽ chạm vào nhau, những âm thanh đã lâu không nghe thấy, ký ức ngứa ngáy lại hiện rõ từng chi tiết trong đầu.
Tất nhiên, người ta bận công việc, không rảnh chơi đùa với mấy cha, mấy mẹ này. Quyết định tốt nhất là cắt đuôi.
Nàng lạng lách qua những hàng xe dày đặc, mặc cho nguy cơ con xe triệu đô này bị xây xước.
Cũng may là kỹ thuật đánh lái của nàng ta cũng không tồi, ít nhất là cắt đuôi được mấy con Ford, nhưng mô tô vẫn bám sát không buông.
Tiếng mắng chửi to dần, nhiều lên, rồi bỗng ngưng bặt, chỉ còn âm thanh 'brừ brừ' của những phương tiện giao thông bên cạnh.
Tai nạn giao thông.
Nàng nhún người, quay ra sau xem xét chút, nếu là Mechtat chắc chắn đã lái thẳng.
Lune
/ném một xấp tiền qua cửa sổ/.
Xem như xong hậu sự cho mấy kẻ xấu số, tội.
-0O0-
Tại một bệnh viện tâm thần xập xệ ở vùng ngoại ô.
Lune
"Điều này đúng là kỳ lạ, gia tộc bọn họ phục tùng ta, sao lại cho hậu duệ ở nơi tồi tàn vậy?".
Chần chừ một lúc, nàng không muốn mở, tay có khi sẽ bị ký sinh mất.
Lune
"Gõ người ta có ra mở cho không nhỉ?".
Cộc... Cộc... Cộc...
Két....
Nhân vật chung
Nhân viên bệnh viện. Xin chào? Cô cần gì không?
Lune
Tôi muốn gặp một người.
Nhân vật chung
Nhân viên bệnh viện. Ở đây phải có giấy phép mới đ-.
Lune
/nhét một cọc tiền vào tay ả/.
Nhân vật chung
Nhân viên bệnh viện. Vâng, mời quý khách thăm quan ạ.
Ả nhân viên cung kính cúi chào, quả là sức mạnh đồng tiền.
Lune
Tôi muốn gặp Zhasmin Stoletov.
Nhân vật chung
Nhân viên bệnh viện. Vâng vâng, đây là chìa khoá ạ, tầng hai, phòng 103, cuối dãy ạ.
Nàng mỉm cười, nụ cười ngọt ngào, vô thưởng vô phạt, nhưng sao ả lại cảm thấy lạnh gáy.
-0O0-
Lune
"Mở cửa cũng khó nữa...".
Zhasmin Stoletov
Ưm...
Zhasmin Stoletov
"Ai thế...".
Tôi chầm chậm, mở đôi mắt, đượm buồn, hình như tôi lại ngủ quên trên ghế, tư thế co người khiến cả cơ thể mỏi nhức.
Tôi cảm nhận được, tiếng mở khoá này..., khác thường.
Không căng thẳng giống tiếng trộm phá khoá, không đáng sợ, chậm rãi như mấy người nhân viên bệnh viện.
Nó như... Người mới?
Zhasmin Stoletov
"Chỗ này cũng cần tuyển người mới ư?".
Lạch cạch.
Lune
Xin. Chào.
Một quý cô, nhờ ánh trăng sáng, tôi mới nhìn rõ ngũ quan, mái tóc bạch kim, đôi mắt nâu tầm thường, mặc trên mình bộ đồ quý tộc xưa... Tất cả đều chứng minh, quý cô này không bình thường.
Zhasmin Stoletov
Ực...
Lune
Hì, em muốn thoát khỏi đây không?
Tôi biết rõ, sinh vật trước mắt không phải người, mùi máu sộc vào mũi, mạnh mẽ đến kinh ngạc, dù cơ thể họ sạch sẽ, tinh tế nhường nào.
Zhasmin Stoletov
Có! Có ạ!
Zhasmin Stoletov
"Không có thời gian đâu, phải thích ứng ngay.".
Lune
Được, dọn đồ đi.
Tôi chắc chắn... Đây là vampire, khi họ tới đây tìm tôi, thì đồng nghĩa, bố mẹ đã không còn trên cõi đời này.
Cố cầm cự, tôi biết không thể để nước mắt rơi bây giờ được.
Lune
Không sao... Stoletov /nhìn lại/.
Nàng ôm lấy thân thể rụng rời, có vẻ cô bé ấy cũng thông minh như bố mẹ nó, đã nhận ra chuyện gì rồi.
Comments
Kẻ Lạc Loài (Kotoha- Mị Quán )
nhét em nữa chị ơi:))
2024-06-21
1
Kẻ Lạc Loài (Kotoha- Mị Quán )
chị có bị bắt không vậy😌
2024-06-21
1
Mây u sầu
tiền giải quyết đc tất cả mọi việc
2024-06-21
1