「 Nấm mồ tình yêu 」
Người người đều nói "hôn nhân là nấm mồ của tình yêu", thật sự như vậy?
Em cũng không biết nữa...
Nhưng có lẽ em đang dần hiểu được điều đó.
Có lẽ, người tiếp theo buồn bã nói ra câu nói ấy sẽ là em.
Nhược Hyヽ♊︎
Hôm nay toàn món anh ấy thích, mong anh ấy sẽ về sớm.
Nhược Hy vui vẻ lau sạch bàn, dọn từng món lên rồi ngồi đó, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa mà bất giác mỉm cười.
Nhược Hyヽ♊︎
Hm, Minh Lãng nói bảy giờ anh ấy sẽ về...
Nhược Hyヽ♊︎
A, còn mười phút nữa thôi.
Những ngón tay gõ lên bàn vẻ mong ngóng. Mười phút háo hức này của em tưởng chừng như mười thập kỉ.
Nhưng rồi, mười phút, hai mươi phút, ba mươi, ba lăm phút trôi qua, anh vẫn chưa thấy đâu.
Nhược Hyヽ♊︎
Tám giờ rồi...
Nhược Hyヽ♊︎
Có lẽ anh ấy bận, chờ thêm chút nữa vậy.
Có lẽ trong lòng em đã có đáp án, rằng anh sẽ lại bỏ mặc em chờ cơm, mở cửa vào nhà lúc tối khuya tối mịt, khi ánh đèn hàng xóm đã tắt hết.
Có lẽ em đang cố tự ôm lấy tổn thương của mình, an ủi rằng lần này sẽ không như vậy.
Rằng anh đang trên đường trở về chứ không phải ở bên một cô gái khác.
Nhưng mà, hình như em đã quên, hôm qua em đã phải chờ tới một giờ sáng.
Minh Lãngヽ♎︎
"Ngủ quên rồi sao?"
Minh Lãng rón rén bước đến gần em, cũng chẳng dám bật đèn. Nhìn đồ ăn được đậy lại mà lòng dậy lên nỗi sót xa.
Minh Lãngヽ♎︎
"Em không hiểu à? Sao cứ cố chấp vậy?"
Nhược Hy khẽ cử động tay, dụi mắt.
Vẫn còn trong cơn ngáp ngủ, em mừng rỡ reo lên.
Nhược Hyヽ♊︎
Em biết anh sẽ về ăn cơm với em mà.
Minh Lãngヽ♎︎
Nhìn xem mấy giờ rồi.
Nhược Hyヽ♊︎
Bây giờ... một giờ sáng?
Em nhìn đồng hồ treo tường mà kinh ngạc thốt lên. Em không nghĩ đã trễ như vậy rồi, còn nói là anh về ăn cơm với mình nữa chứ.
Minh Lãngヽ♎︎
Lên phòng ngủ đi, chỗ này để anh dọn.
Nhược Hyヽ♊︎
Anh không ăn sao?
Minh Lãngヽ♎︎
Ăn ở ngoài rồi.
Minh Lãngヽ♎︎
Đi ngủ đi, em mệt lắm rồi.
Câu từ thì có vẻ quan tâm, nhưng thái độ đó, con người đó, em biết tình cảm đối với em đã phai nhạt rồi.
Em toang bước về phòng thì anh đột nhiên lên tiếng.
Minh Lãngヽ♎︎
Sau này nếu anh về trễ quá thì đừng chờ cơm nữa.
Nhược Hyヽ♊︎
... Em biết rồi.
Nhược Hyヽ♊︎
Nhưng mai anh có về sớm không?
Như tìm kiếm chút niềm vui cuối cùng, em cố ôm chặt lấy hi vọng nhỏ nhoi.
Nhược Hyヽ♊︎
Em sẽ làm những món anh thích ăn nhất!
Minh Lãngヽ♎︎
... Em vẫn còn nhớ sở thích của anh sao?
Phải ha, đã lâu cả hai đã không đi chơi chung, đến cả việc cùng dùng một bữa cơm cũng hiếm hoi nữa là.
Minh Lãng không nghĩ em vẫn còn nhớ, vì anh cũng không còn nhớ nữa rồi...
Nhược Hyヽ♊︎
Nhớ chứ, cái gì về anh em cũng nhớ.
Minh Lãngヽ♎︎
Vậy được, mai bảy giờ anh về.
Minh Lãngヽ♎︎
"Dù sao cũng đã kết hôn, không nên để em ấy tủi thân như vậy."
Em mỉm cười mừng rỡ, còn tưởng sẽ bị từ chối nữa chứ.
Nhược Hyヽ♊︎
Em nhất định sẽ chờ!
Tích tách... tích tách...
Từng phút từng giây trôi qua là một lần những cây kim trên đồng hồ ấy đâm vào trái tim em, đau nhói.
Đồ ăn trên bàn được hâm đi hâm lại, để khi anh về nó sẽ luôn ở trạng thái ngon nhất.
Nhưng có phải trạng thái ngon nhất không, khi đồ ăn thì nóng hổi, mà lòng người đã nguội lạnh?
Nhược Hyヽ♊︎
Anh ấy sẽ không nói dối mình đâu.
Hình như em quên rồi, anh đã từng thất hứa với em rất nhiều lần.
Tiếng chuông còn chưa dứt thì học sinh đã như bầy ông vỡ tổ mà lao ra, tràn khắp sân
Nhược Hyヽ♊︎
Anh chờ có lâu không?
Minh Lãng ngồi bên chiếc xe đạp cũ kỉ với chi chít vết rỉ sét, trên tay lái còn treo một ly nước mía.
Minh Lãngヽ♎︎
Là em thì bao lâu anh cũng chờ.
Nhược Hyヽ♊︎
Có thật không?
Nhược Hyヽ♊︎
Em thấy nhiều chàng trai cũng nói vậy với các cô gái lắm, nhưng sau đó thì chẳng mấy ai làm được cả.
Minh Lãngヽ♎︎
Anh sẽ làm được!
Nhược Hyヽ♊︎
Thế thì em cũng sẽ chờ anh, dù có bao lâu đi nữa.
Minh Lãngヽ♎︎
Thôi đi, mình anh chờ em là được rồi.
Minh Lãngヽ♎︎
Anh không muốn em vì anh mà lo lắng.
Nhược Hyヽ♊︎
Xem dẻo miệng chưa kìa, hỏi sao em không thích chứ?
Minh Lãngヽ♎︎
Vậy mới xứng đáng làm người yêu em.
Anh bật cười, lấy ly nước mía treo trên tay lái xuống đưa cho em.
Minh Lãngヽ♎︎
Uống đi, học cả ngày chắc khát rồi nhỉ?
Nhược Hyヽ♊︎
Oa, em cảm ơn.
Nhược Hyヽ♊︎
Đồ anh mua thì lúc nào cũng ngon!
Nhược Hyヽ♊︎
Sau này về chung nhà, mỗi ngày em đều nấu cơm bù lại cho anh.
Minh Lãnh nhíu mày, rồi nhéo má em.
Minh Lãngヽ♎︎
Bù lại gì chứ, sau này anh với em cùng nấu.
Những gì em hứa được đều đã thực hiện được rồi, cho dù chỉ còn mình em nhớ.
Lời em nói ra như đinh đóng cột, dính chặt ở đó mãi.
Lời anh hứa lại như cánh bướm nhỏ, bay về phía hoa toả ngát hương mà quên mất em ở đằng sau.
Em nhớ lắm. Nhớ ngày ta chỉ có hai bàn tay trắng, tay trong tay dắt nhau đi lên.
Nhớ ngày trong lòng chỉ có niềm vui, trong mắt chỉ có nhau.
Em đã nói rồi mà, cái gì về anh em cũng nhớ.
Nhược Hy cười nhẹ, tiến đến bên bếp.
Kim giờ đã chỉ số mười, đồ ăn đã được hâm tới lần thứ ba mà cánh cửa vẫn khép lặng im.
Một người vô tâm, một người cố chấp, vậy thì có ích gì?
Nhược Hyヽ♊︎
Dù anh thất hứa, em cũng không muốn như anh đâu.
Nhược Hyヽ♊︎
Nhưng có lẽ anh không cần điều đó.
Nhược Hyヽ♊︎
Vậy hôm nay, cho phép em thất hứa nhé?
Em mở nấp đậy, ăn hết đồ ăn trên bàn.
Nhiều thật, đó vốn là phần ăn cho hai người mà.
Nhưng em vẫn ăn hết. Phải ăn hết, vì anh không cần em chừa lại.
Lâu thật, đó vốn là thời gian hai người đã dành ở bên nhau.
Nhưng em vẫn buông tay. Phải buông tay, vì anh không cần em nữa rồi.
Nhược Hyヽ♊︎
Hôn nhân đúng là nấm mồ của tình yêu mà.
Người người đều nói "hôn nhân là nấm mồ của tình yêu", thật sự như vậy?
Nhưng nếu nói như vậy, có chắc khi không có hôn nhân, tình yêu sẽ sống mãi, hay sẽ chết đi mà không có chốn chôn thân?
Bởi nếu không tiến đến hôn nhân, làm sao em biết người em yêu thay lòng đổi dạ thế nào? Sao em biết tình cảm đậm sâu mà ngày ấy cả hai đinh ninh sẽ trao nhau suốt đời rồi cũng phai nhạt?
Làm sao em biết, mình sẽ ngu ngốc đến đâu khi cứ mãi hoài niệm thứ đã nằm dưới mồ chôn?
-Dư âm của một cuộc tình vỡ tan, bạn nghe thấy gì?-
❝Tôi nghe tiếng người nuốt những lời ước hẹn khi xưa.❞
❝Nghe tiếng một người lau nước mắt rồi ngộ nhận, buông tay.❞
𝙒𝙧𝙞𝙩𝙩𝙚𝙣: 20.05.24
𝙐𝙥𝙙𝙖𝙩𝙚: 02.08.24
Comments
⌕─i♈︎uai♈︎ ┊ ʚɪᴇɴ ʚɪ
Di tưởng tiếng mưa rơi không ý🥲
2024-08-02
1
k.
Đầu nè:)
2024-08-02
1
k.
Nghe quen vlll
2024-08-02
2