Chapter 2
Mục Chỉ Thừa
sao vậy Hàm Thụy? *nhìn em*
Trương Hàm Thụy
anh hai à, anh xem đó đó! *chỉ*
Mục Chỉ Thừa nửa tò mò nghi hoặc hướng mắt theo hướng ngón tay của Trương Hàm Thụy
thì ra là tòa nhà cao lớn bậc nhất với lối kiến trúc hiện đại, tứ phía đều là kính đen và bảng điện tử to tướng đang phát truyền hình trực tiếp về sự trở lại của nữ minh tinh Triệu Lưu Anh
bảng điện tử : theo thông tin cho biết, chuyến bay của Triệu Lưu Anh cùng hai người con trai đã hạ cánh tại sân bay Quốc Tế và đang được mọi người hết mực săn đón...-
Mục Chỉ Thừa
đừng xem nữa, chúng ta nên tìm trọ trước đã *kéo tay em*
Trương Hàm Thụy
dạ...*luyến tiếc*
bảng điện tử : hai người con trai anh tuấn của Triệu Lưu Anh chính làm tâm điểm nổi bật nhất được phái nữ yêu mến không thôi...-
hình ảnh chuyển sang gương mặt điển trai có chút khó gần của con trai lớn là Trương Tuấn Hào của Triệu Lưu Anh hiện lên, Mục Chỉ Thừa vô thức liếc mắt sang nhìn một lần rồi thôi
sau trận hỗn loạn của cánh nhà báo thì cuối cùng ba mẹ con cũng lên được xe taxi để về nhà
Trương Quế Nguyên
làm ơn..con xin mẹ đó đừng cứ lan truyền tin bản thân về nước hết lần này đến lần khác như vậy nữa! *cau có*
Triệu Lưu Anh
nếu con có ý kiến thì mặc con ý kiến *vỗ vai Nguyên*
Triệu Lưu Anh
lần này mẹ tạo tiếng vang lớn là để tìm hôn phu cho anh trai của con kia kìa
Trương Tuấn Hào bật cười rồi nhìn mẹ của mình nói
Trương Tuấn Hào
hôn phu gì chứ?
Triệu Lưu Anh
là cho con đó tổ tông của mẹ 💢
Triệu Lưu Anh
bao nhiêu năm rồi hả ?
Triệu Lưu Anh
hết lần này đến khác hứa hẹn với bà già này sẽ đưa người về ra mắt
Triệu Lưu Anh
đợi con lập nghiệp ổn định sẽ cưới *nhại giọng anh*
Triệu Lưu Anh
con còn nhiều việc chưa cần có vợ *nhại giọng anh*
Trương Quế Nguyên
là mẹ tự nhận bản thân già rồi nên nhớ sai sao?
Trương Quế Nguyên
anh hai chỉ nói rằng không muốn lấy vợ thôi mà?
Triệu Lưu Anh đã tức giận vì Trương Tuấn Hào hứa hẹn, nay còn va vào Trương Quế Nguyên ưa bắt bẻ bà thì liền máu sôi lên não véo lỗ tai Trương Quế Nguyên đau đến la ầm lên
căn nhà của họ là căn nhà có lối kiến trúc thiên về thời xưa hơn, vì mẹ của anh là người rất chuộng truyền thống
bù lại thì biệt thự kiểu này bên ngoài uy nghiêm bao nhiêu thì bên trong lộng lẫy tráng lệ bấy nhiêu
Quản gia Châu : chào mừng phu nhân và hai thiếu gia đã về *cúi đầu*
Triệu Lưu Anh
làm việc đi *quơ tay*
Triệu Lưu Anh
à phải rồi Trương Quế Nguyên à *nhìn Nguyên*
Trương Quế Nguyên
dạ? *dừng lại*
Triệu Lưu Anh
ngày mai khoan đi học
Trương Quế Nguyên
sao thế mẹ?
Triệu Lưu Anh
ngày mai mẹ có việc ở đài truyền hình và đương nhiên là họp về việc quay trở lại lần này *hào hứng*
Trương Quế Nguyên
à..vâng, thì sao?
Triệu Lưu Anh
Trương Tuấn Hào về nước công việc lu bu chẳng đi cùng ta được
Triệu Lưu Anh
con trai út của mẹ ơi *giữ vai Nguyên*
Triệu Lưu Anh
đi cùng mẹ nhé?
Trương Quế Nguyên
vâng vâng *gật đầu*
: căn trọ này tôi lấy của mấy người 20 tệ một đêm *nhìn họ*
Mục Chỉ Thừa e dè bật đèn lên nhìn khắp phòng, căn phòng ẩm mốc lại có mùi hôi khó chịu, nhưng với cái giá 20 tệ đã là vừa tầm nhất với hoàn cảnh lúc này rồi
Mục Chỉ Thừa
đây..tôi sẽ thuê căn phòng này *đưa tiền*
ông chủ trọ nhận tiền rồi rời đi
hai anh em cũng chỉ biết thở dài đi vào phòng, khóa cửa cẩn thận
nhìn xung quanh ít nhất còn sáng sủa hơn căn nhà xập xệ ở khu ổ chuột
Trương Hàm Thụy
anh hai ...*dọn đồ*
Trương Hàm Thụy
không biết bây giờ mẹ ra sao rồi *nghẹn*
Trương Hàm Thụy
em lo cho mẹ quá rồi anh hai ơi...hic *khóc*
Mục Chỉ Thừa
em không cần lo cho mẹ nữa *xoa đầu em*
Mục Chỉ Thừa
được rồi đừng khóc! *mỉm cười*
Mục Chỉ Thừa
ngày mai hai anh em ta sẽ đi làm thêm mới được!
Mục Chỉ Thừa
phải cố gắng sống tốt để mẹ được yên lòng! *mỉm cười*
Trương Hàm Thụy thút thít rồi lau đi dòng nước mắt gật đầu
Trương Tuấn Hào đi từng bước đến chiếc Rolls-Royce xa hoa, mở cánh cửa ghế phụ rồi đến công ty
trên đường đi vô tình bắt gặp rất nhiều người đang cãi nhau, Trương Tuấn Hào nhìn qua có chút chê bai vì bọn họ trên người đều là quần áo dơ, tóc tai không sạch sẽ, đoán chắc là vô gia cư từ ngoại ô vào rồi
lát sau một số cảnh sát đã đến giải quyết vấn đề này, Trương Tuấn Hào trong xe cũng không nhìn nữa mà quay lại làm việc trên laptop
tài xế : những người vô gia cư đó đáng ra đã bị đuổi đi từ lâu rồi
Trương Tuấn Hào
*nhìn tài xế*
tài xế : là do thiếu gia vừa về không lâu nên không biết, khu ngoại ô chia làm nhiều tiểu khu, gọi là khu ổ chuột, trong đó toàn là thành phần đáng bị đào thải của thành phố
tài xế : nạn bạo lực và xâm ph*m diễn ra thường xuyên, rất nhiều người may mắn trốn ra được thì đều sẽ gặp cảnh như ban nãy, tranh giành nhau dù là miếng bánh mì bị vứt..
Trương Tuấn Hào
ồ ...*suy nghĩ*
tài xế : bọn họ bần hàn lắm, ý thức kém không phải bàn *lắc đầu*
Trương Tuấn Hào
sau giờ tan làm tôi sẽ kiến nghị với chủ tịch thành phố sau ❄
tài xế : được vậy thì đường phố sẽ sạch sẽ hơn rồi
Trương Tuấn Hào
*trầm ngâm*
Trương Tuấn Hào
tập trung lái xe đi ❄
Mục Chỉ Thừa và Trương Hàm Thụy phải đi tìm việc rất lâu mới tìm được một công việc bưng bê nước tại khu đèn đỏ nổi tiếng mà thành phố không đào thải
nơi đây là nơi tụ tập không ít "phò" hay những cánh đàn ông ăn chơi, casino và các trò đỏ đen phi pháp khác đều có đầy
trong mắt cậu nơi đây không khác mấy với khu ổ chuột hết, chỉ là có chút hào nhoáng hơn so với nó
Bà Bà : một mình cậu thôi *kéo tay cậu*
Trương Hàm Thụy
anh hai! *kéo lại*
Mục Chỉ Thừa
Bà bà...không thể nào nhận cả hai anh em sao ạ?
Bà Bà : chỗ ta thiếu một người thì ta nhận một, lòi đâu ra hai chứ?
Bà Bà : vậy cậu có làm không thì nói một tiếng!
Mục Chỉ Thừa
không...*rút tay lại*
Bà Bà : vậy thì cút đi, đi đi *xua tay*
Cậu ngậm ngùi nắm tay Trương Hàm Thụy đi tiếp
Trương Hàm Thụy
em xin lỗi... *ủ rũ*
Trương Hàm Thụy
nếu không có em chắc chắn anh hai đã có việc làm rồi
Mục Chỉ Thừa
kệ đi, không việc này sẽ có việc khác! *mỉm cười*
Mục Chỉ Thừa
anh không để em một mình đâu
Trương Hàm Thụy
dạ! *gật đầu*
Thật sự rất khó khăn cho họ
khu này tìm việc thì dễ nhưng việc đàng hoàng thì khó, Mục Chỉ Thừa liên tục bị mời gọi vào các quán "phò" làm cậu rất lo lắng, Trương Hàm Thụy cũng không ngoại lệ
Hai anh em phải tránh rất nhiều quán đen mới ra được đến đường lớn, chỉ tiếc đường lớn toàn là người dân có tầng lớp, địa vị cao, sự xa hoa ở đây là không cần bàn cãi
vì sống trong nhung lụa nên họ rất khinh người có địa vị thấp, nói đúng hơn là họ ghét bỏ và rất nhiều lần kiến nghị với chủ tịch thành phố muốn loại bỏ tất cả người dân sống ở ngoại ô
: chết ..em làm rơi ví rồi! *hoảng*
: em có nhớ là mình làm rơi ở đâu không? *lo*
Trương Hàm Thụy
cô ơi...ví của cô phải không ạ? *đưa ra*
vị phu nhân quay đầu lại nhìn thấy Trương Hàm Thụy đang mỉm cười đưa chiếc ví lại cho mình thì gương mặt cau có liếc mắt nhìn tổng thể em
quần áo rách rưới, gương mặt lấm lem, xung quanh còn có mùi khó chịu làm phu nhân ghét bỏ ra mặt liền vung tay tát vào mặt em ngay giữa đường lớn
Mục Chỉ Thừa
Trương Hàm Thụy à! *lo*
: các ngươi là người sống ở khu ổ chuột phải không hả!
: dơ dáy như vậy cũng dám đụng tay vào đồ của ta sao hả! *quát*
người hầu phía sau nhanh chóng nhặt chiếc ví lên kiểm tra rồi nói
: phu nhân... ví của người dính bụi và vài đốm nâu *e dè*
người chồng đi cùng cũng không ngỏ lời can ngăn vợ mà còn quát vào mặt cả hai những lời cay nghiệt
: một lũ cặn bã của xã hội mà, tại sao chúng bây không ở trong đó đến chết đi mà ra đây làm gì hả?
: chiếc ví đáng bao nhiêu biết không hả?
Mục Chỉ Thừa liên tục cúi đầu xin lỗi họ, nhưng Trương Hàm Thụy lại tính cách hay nóng nảy nên liền muốn vùng ra khỏi vòng tay của cậu mà mắng lại họ nhưng cậu không cho phép liền bịt miệng em kéo em đi
đến một con hẻm vắng cậu mới thả tay
Trương Hàm Thụy
tại sao phải nhịn chứ!
Trương Hàm Thụy
em có thể phản bác lại mà!
Mục Chỉ Thừa
chúng ta không thể!
Comments
Mama lầu 18
Đừng có kiểu vơ đũa cả nắm thế chứ anh trai
2024-08-08
4
Yanz🎐🌌
có ông đường phố mới dơ á!!!
2024-05-30
7
Yanz🎐🌌
ông chắc chưa?!!
2024-05-30
4