[ Nữ Công Nam Thụ ] Còn Trốn?
3.
Thời hạn ba ngày rốt cuộc cũng tới
Tả Yên Nhiên
/ ngồi vắt chân lên bàn, ngả người / hmm
Tú Tô
/ ngồi trên lưng một đứa, tay còn đang dở điếu thuốc / dạ?
Tả Yên Nhiên
Có việc cho mày đây
Tú Tô
/ sáng mắt / vui vậy, chị giao em đi
Tả Yên Nhiên
Chuyển lời tới đứa tên Khả Phiên, lên sân thượng đi
Tú Tô
/ nhìn nàng / bảo nó giờ lên luôn hả chị?
Tú Tô
/ đứng bật người dậy, cười tươi / dạ chị Nhiên cứ tin em, giờ em đi liền
Tú Tô nhanh chóng rời đi, tuy vậy vừa bước đến cửa lớp đã nghe lời Yên Nhiên gọi lại
Tú Tô
/ quay lại / sao thế chị?
Tả Yên Nhiên
/ ngoắc tay lại / lại đây
Tú Tô
/ tiến lại gần, thở ra một hơi thuốc nhẹ / dạ?
Tả Yên Nhiên
/ đưa cho Tú Tô một thẻ học sinh đã nhàu nhĩ / đưa cái này cho nó, bảo lên sân thượng
Tả Yên Nhiên
Nhớ không được nói là tao gọi, rõ chưa?
Tú Tô
/ cầm lấy / chị không đưa em từ đầu luôn, mất công em ra tới cửa rồi...
Tú Tô
/ lạnh sóng lưng / hì hì em đùa thôi, giúp đỡ chị là vinh hạnh của em
Nói rồi, Tú Tô chạy đi luôn. Tả Yên Nhiên nhìn bóng lưng Tú Tô rời đi một lúc rồi chợt đứng dậy, hai tay xỏ túi quần
Tả Yên Nhiên
/ đá vào "chiếc ghế" của Tú Tô /
Doanh Liên
/ ngã xuống, sợ hãi nhìn Yên Nhiên / đại... đại ca...
Tả Yên Nhiên
/ nhìn xuống kẻ đang nằm dưới đất / đợi Tú Tô vào lớp, bảo nó yên phận ngồi đây, rõ chưa?
Doanh Liên
/ liều mạng gật đầu / dạ dạ!!
Quả nhiên, so với Tú Tô thì nói chuyện với Yên Nhiên còn đáng sợ hơn gấp vạn lần
Gió trên cao thực sự rất mát, bầu trời trong xanh cũng thật gợi ra một buổi sáng an lành
Tả Yên Nhiên ngồi dựa vào lan can, trên tay còn đang phì phò điếu thuốc lá đốt dở
Khói toả ra, thấm đưỡm một mùi khô khan khó chịu
Mất một lúc lâu sau, từ phía cửa mới truyền đến tiếng cót két
Khả Phiên
/ rón rén mở cửa, ngó vào / xin... xin chào...
Từ góc nhìn của Yên Nhiên, chỉ lộ ra một ít tóc của Khả Phiên núp sau cánh cửa, thấp thoáng thấy chiếc thẻ học sinh nhàu nhĩ buông thõng xuống
Tả Yên Nhiên
/ nói to / không phải mày quên rồi đấy chứ?
Tả Yên Nhiên
Tao đã rất mong đợi ngày này đấy
Khả Phiên
/ hoảng sợ / không, không quên mà...
Tả Yên Nhiên
/ thở ra một làn khói / qua đây
Khả Phiên rụt rè từ sau cánh cửa bước ra, lập tức bị cảnh tượng trên sân thượng doạ cho sợ vỡ mật
Một chồng người nằm gục xuống đất, máu còn đang vương vãi
Ước chừng khoảng chục đứa
Khả Phiên
/ nép về phía cửa, giọng run rẩy / tôi... tôi xin lỗi mà...
Nghĩ đến việc mình sắp bị đánh thành bộ dạng đấy, tâm Khả Phiên không khỏi hoảng sợ
Vết bầm từ lần trước còn rất rõ, cho đến hôm nay thậm chí còn xuất hiện thêm nhiều vết thương mới
Cả cơ thể Khả Phiên từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, khuôn mặt hốc hác
Tả Yên Nhiên
/ nhìn anh / nhanh
Khả Phiên
/ hoảng loạn / đừng đánh tôi mà, xin cậu...
Tả Yên Nhiên
/ bật cười / nói chuyện hợp lý chút đi, không phải mày bảo nợ đến hôm nay sẽ thanh toán sao?
Tả Yên Nhiên
Tao không đánh mày, lấy cái gì trừ nợ?
Khả Phiên
/ níu chặt lấy góc áo run rẩy /
Tả Yên Nhiên
Đừng để tao phải bước tới tận chỗ mày
Tả Yên Nhiên
Mày qua đây là một chuyện, nhưng đợi tao sang chỗ mày sẽ là một chuyện khác đấy
Khả Phiên
/ hoảng loạn vội bước đến gần nàng /
Yên Nhiên nhìn người trước mắt, mím môi. Ước chừng người này cao khoảng 1m8, hơn nàng nửa cái đầu
Cả người không chỗ nào lành lặn, xem ra bị bắt nạt rất thảm
Tả Yên Nhiên
/ hút một hơi, thở ra / tao đang ngồi mà mày dám đứng cơ à
Khả Phiên
/ vội vàng quỳ xuống, gấp gáp nói / tôi xin lỗi... tôi xin lỗi...
Tả Yên Nhiên
/ mở nửa mắt nhìn anh / thật khó bảo
Tả Yên Nhiên
Không phải trước đó tao đã nói dưỡng thương cho thật kĩ?
Tả Yên Nhiên
Nhìn mày bây giờ, so với hôm trước còn thảm hơn nhiều lần
Tả Yên Nhiên dùng tay cầm vào cổ áo anh, kéo lại gần rồi lập tức dùng sức đấm vào bụng anh
Cả người Khả Phiên nhanh chóng gập xuống, nước mắt đã đưỡm bên ngoài
Sau đó liên tiếp, Tả Yên Nhiên đấm xuống vào bụng anh, cả người Khả Phiên cứ co lại, hai tay cố gắng bám víu vào tay nàng mong sao giảm được chút lực
Đến khi Yên Nhiên dừng lại, Khả Phiên lập tức nôn ra. Nhưng có lẽ do không có gì bỏ bụng nên chỉ có thể khó khăn rặn ra vài tiếng ho khàn đặc
Tả Yên Nhiên
/ bịt mồm Khả Phiên lại / đừng ho nữa, thật ngứa tai
Tả Yên Nhiên nhìn Khả Phiên gục xuống, hai tay ôm lấy bụng run rẩy, trong ánh mắt lộ ra sự vui thích
Khả Phiên đưa khuôn mặt đỏ bừng nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra sự yếu đuối run rẩy. Rất khó thở, thực sự không thở được
Tả Yên Nhiên
/ bỏ ra / đứng lên, cởi đồ ra
Khả Phiên
/ hoang mang / h..hả...
Comments
j97🐾
Oi..
2024-10-05
0
πMiaπ
OMG,trời ơi chị bạo quá dị
2024-09-24
0
✨Reni_Hashino✨
Omg
2024-06-12
1