Tận Thế: Ta Có Thể Cường Hóa Vạn Vật
Trong một thế giới nơi những dấu vết của nền văn minh đã dần biến mất, sự yên bình của một buổi sáng bình thường chỉ là một ký ức xa xôi.
Những tòa nhà đổ nát, đường phố phủ đầy cỏ dại, và không khí đặc quánh bởi mùi của sự tuyệt vọng.
Đó là thế giới hậu tận thế, nơi mà sự sống sót không còn là một lựa chọn mà là một cuộc chiến.
***
Bình minh chưa kịp lên cao, bầu trời vẫn còn mờ mịt bởi đám mây xám xịt.
Trong một căn nhà hoang tàn ở rìa thành phố, Minh thức dậy sau một giấc ngủ chập chờn.
Anh không nhớ lần cuối cùng mình có một đêm ngon giấc là khi nào.
Tiếng gió rít qua những khe hở của cửa sổ vỡ vụn, tạo nên những âm thanh rợn người.
Minh ngồi dậy, lấy từ trong ba lô ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là vài mẩu bánh mì khô cứng và một chai nước đã cạn hơn nửa.
Anh biết, bữa sáng này có thể là tất cả những gì anh có cho cả ngày hôm nay.
Nhưng Minh không có lựa chọn.
Anh phải tiếp tục đi, phải tìm kiếm thức ăn và nước uống trước khi trời tối.
Khi chuẩn bị rời khỏi căn nhà, Minh nhìn thấy một vật lấp lánh trên mặt đất.
Anh cúi xuống, nhặt lên và nhận ra đó là một mảnh gương vỡ.
Trong khoảnh khắc, Minh nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong mảnh gương – một khuôn mặt gầy guộc, mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm.
"Bây giờ hoặc không bao giờ,"
Minh tự nhủ. Anh biết rằng mình không thể dừng lại.
Thế giới này có thể đã thay đổi, nhưng lòng kiên định của anh thì không.
Minh bước ra ngoài, hòa mình vào thế giới hoang tàn.
Anh bước đi trên con đường cũ, dẫn về phía khu rừng nơi anh nghe nói có một nguồn nước ngọt hiếm hoi.
Trên đường đi, Minh cẩn thận tránh những khu vực nguy hiểm, nơi mà những băng nhóm cướp bóc và những sinh vật biến dị thường xuyên lui tới.
Sau vài giờ đi bộ, khi mặt trời đã lên cao, Minh cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
Cảm giác như có ai đó hoặc thứ gì đó đang theo dõi anh.
Anh dừng lại, nín thở, lắng nghe.
Tiếng động nhẹ nhàng, gần như không thể nghe thấy, nhưng đủ để khiến anh căng thẳng.
"Ra đây đi!"
Minh gọi lớn, hy vọng rằng nếu có ai đó theo dõi, họ sẽ xuất hiện.
Bất ngờ, một bóng người nhảy ra từ sau tán cây.
Đó là một cô gái, tóc đen dài, đôi mắt sáng nhưng đầy cảnh giác.
Cô nhìn Minh một cách thận trọng.
"Anh là ai?" Cô hỏi, giọng khàn khàn.
"Minh. Tôi chỉ là người đi tìm nước uống và thức ăn. Còn cô?"
"Lan. Tôi cũng như anh thôi. Nhưng anh phải cẩn thận, khu vực này không an toàn."
Minh nhìn Lan, nhận thấy sự thật trong lời nói của cô.
"Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau," anh đề nghị.
Lan gật đầu, đồng ý.
"Được, nhưng chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Tôi biết một nơi an toàn hơn."
Cả hai bắt đầu di chuyển nhanh hơn, cùng nhau hướng về phía khu rừng.
Minh cảm thấy rằng cuộc gặp gỡ này có thể thay đổi số phận của anh.
Có lẽ, trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm và tuyệt vọng này, vẫn còn hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn.
Và có lẽ, dị năng mà anh chưa biết đến sẽ sớm được thức tỉnh, để giúp anh vượt qua tất cả.
Khu rừng trước mặt họ dày đặc cây cối, ánh nắng lọt qua những tán lá tạo thành những đốm sáng lung linh trên mặt đất.
Minh và Lan bước đi trong im lặng, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
Mặc dù không nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được một sự liên kết mơ hồ giữa họ, như thể định mệnh đã đưa đẩy họ gặp nhau giữa thế giới hỗn loạn này.
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
Minh hỏi, phá vỡ sự im lặng.
"Ở sâu trong rừng, có một khu vực mà tôi đã phát hiện ra vài tuần trước,"
Lan trả lời.
"Nơi đó có nước ngọt và dường như ít người biết đến. Chúng ta có thể nghỉ ngơi và lên kế hoạch tiếp theo ở đó."
Minh gật đầu, theo bước Lan mà không hề do dự.
Điểm dừng chân mới nghe có vẻ hứa hẹn và quan trọng hơn, anh tin vào trực giác của mình rằng Lan không phải kẻ thù.
Họ đi xuyên qua khu rừng, cẩn thận tránh những con đường mòn đã bị che phủ bởi lá cây và dây leo.
Một giờ trôi qua, rồi hai giờ.
Cuối cùng, họ đến một khu vực trống trải, với một dòng suối nhỏ chảy róc rách giữa những tảng đá phủ rêu.
"Đây rồi,"
Lan nói, giọng đầy vẻ hài lòng.
"Chúng ta có thể ở đây một thời gian ngắn, miễn là cẩn thận."
Minh cúi xuống uống nước từ suối, cảm giác mát lạnh làm dịu đi cơn khát và mệt mỏi.
Anh nhìn quanh, nhận thấy nơi này thực sự là một ốc đảo nhỏ giữa khu rừng rậm rạp.
Dưới ánh nắng vàng nhạt, nơi đây trông như một nơi trú ẩn an toàn, ít nhất là tạm thời.
"Chúng ta nên tìm thêm thức ăn,"
Minh đề nghị,
"và có lẽ sẽ cần dựng một nơi trú ẩn tạm thời."
Lan đồng ý.
"Tôi sẽ đi tìm củi và thức ăn. Anh ở lại đây chuẩn bị chỗ trú ẩn."
Minh bắt đầu tìm kiếm những cành cây và lá lớn để dựng một túp lều đơn giản.
Trong lúc làm việc, anh không thể ngừng nghĩ về Lan.
Cô gái này có điều gì đó rất đặc biệt, không chỉ ở sự dũng cảm mà còn ở ánh mắt sáng ngời dù giữa hoàn cảnh tăm tối.
Sau một thời gian ngắn, Lan trở lại với một số củi và vài loại quả rừng.
Cả hai nhanh chóng nhóm lửa và chia sẻ bữa ăn đơn giản nhưng ấm cúng.
"Anh từ đâu đến?"
Lan hỏi, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
"Tôi từng sống ở một thành phố gần đây,"
Minh trả lời. "Nhưng từ khi ngày tận thế bắt đầu, tôi đã phải di chuyển không ngừng. Còn cô?"
"Tôi cũng vậy,"
Lan đáp. "Nhưng tôi có một nhiệm vụ. Tôi đang tìm kiếm những người có dị năng, như anh."
Minh sững sờ. "Sao cô biết tôi có dị năng?"
Lan mỉm cười nhẹ. "Tôi có thể cảm nhận được. Dị năng của tôi là khả năng tìm ra và nhận biết những người khác có dị năng."
Minh cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
"Tôi chỉ vừa mới bắt đầu nhận ra điều đó,"
anh thừa nhận. "Tôi không biết làm thế nào để kiểm soát hoặc sử dụng nó."
"Không sao,"
Lan nói, giọng đầy sự an ủi. "Chúng ta sẽ tìm cách. Và anh không đơn độc."
Cả hai ngồi cạnh đống lửa, ánh sáng từ ngọn lửa nhảy múa trên khuôn mặt họ.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh cảm thấy một tia hy vọng mới.
Giữa thế giới đổ nát này, anh không chỉ tìm thấy một người bạn đồng hành mà còn là một đồng minh quan trọng trong cuộc chiến sinh tồn.
Và anh biết rằng, với sự giúp đỡ của Lan, anh có thể khám phá và sử dụng sức mạnh tiềm ẩn của mình để bảo vệ những gì còn lại của nhân loại.
Ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Minh và Lan bắt đầu cuộc hành trình mới.
Họ không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào, với hy vọng và quyết tâm không bao giờ tắt.
Updated 60 Episodes
Comments
Anh Túc kim
tí nó sồ ra thì khiếp luôn^^
2024-06-05
1