Chương: 1
Chương 1: ◇ CUỘC SỐNG CỦA TÔI ◇
------------‐-------------------------‐--------------------
Âm thanh của những giọt mưa rơi xuống cây dù của tôi nghe thật êm tai, cơn mưa rào không quá lớn, dòng người lướt qua vẫn thong thả đi trong mưa.
Cây dù màu trắng trong suốt, những giọt mưa long lanh dưới ánh đèn đường thật lấp lánh, tôi ngây dại nhìn chúng, cảm giác rất khó tả. Mọi áp lực hôm nay xem như đã tan biến đi không ít.
Tôi mỉm cười rồi kéo vai cặp, sải dài bước chân trên lề đường, tôi khẽ đưa tay thấp xuống, để cây dù trên vai, tôi xuyên qua dòng người tấp nập, tách mình khỏi dòng người rẽ vào con hẻm nhỏ. Đi thêm một chút nữa thì tới khu nhà của tôi đang sống.
Căn nhà nhỏ bé với chiếc hàng rào màu trắng xinh xinh, tôi mở khóa bước vào, căn nhà lập tức sáng trưng, tuy tôi chỉ mới mua căn nhà này không lâu, nhưng tôi cực kì yêu quý căn nhà này.
Bởi vì...đây là căn nhà thứ hai của tôi sao khi xa gia đình.
Tôi mau chóng về phòng tắm rửa thay bộ đồ mới, xuống căn bếp nhỏ tự pha cho mình một ly ca cao nóng. Rồi lại lấy áo khoác ra ngoài.
Căn nhà nhỏ lại trở về u tối, tiếng bước chân của tôi cũng càng xa.
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
// Nắm chặt cây dù + khẽ mỉm cười //
Xin chào, tôi tên là Tô Tân Hạo, năm nay tôi đã mười tám tuổi rồi, tôi vẫn còn là một học sinh ngồi trên ghế nhà trường, chỉ là...tôi đã tự lập từ rất sớm.
Gia đình của tôi không mấy khá giả gì, tôi xuất thân từ một thôn làng nghèo khó khăn, do tôi học giỏi thông minh, may mắn được nhận vào trường Nhất Trung trên thành phố xa hoa. Tôi biết Ba Mẹ đã cực nhọc như thế nào để lo cho tôi ăn học.
Nên tôi nhất định phải đậu đại học, tìm một công việc làm thật ổn định để lo cho gia đình và cả Em của tôi nữa.
Ngoài việc học chính khóa, học thêm, buổi tối tôi còn đi làm thêm để đỡ đần tiền học, tuy đã miễn giảm rất nhiều về hoàn cảnh.
Hôm nay là thứ năm, tôi có một buổi làm thêm ở quán cà phê mộc mạc.
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Buổi tối hảo nhé, Cực ca. // gấp dù lại //
Trương Cực ◇Anh◇
Ừm...tối hảo Em nhé. // mỉm cười đáp lại Cậu //
Trương Cực ◇Anh◇
Tân Hạo, mau vào phụ Anh đi, hôm nay quán hơi đông. // bận bịu với pha chế //
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Em vào ngay ! // vội đeo tạp dề in logo quán vào //
Không kiêu căng chứ, cà phê tôi pha còn ngon hơn của Chủ Quán đấy, chắc là do tôi cũng quen uống cà phê rồi. Tôi chỉ thích mỗi cà phê và ca cao nóng thôi, ngoài ra thì không uống thêm bất kì loại nào khác nữa, nếu có cũng chỉ thỉnh thoảng.
Còn Chủ Quán ấy hửn ? Anh ấy tên là Trương Cực, đã ra trường được năm năm rồi, tính đến nay thì đã hai mươi sáu tuổi. Gia cảnh cũng gọi là khá giả, tính tình lại tốt và rất ôn hòa, nhưng vẫn chưa có người yêu đâu nhé.
Mà cũng đừng vì thế mà mơ tưởng đến Anh ấy.
Không có người yêu nhưng có người thương rồi a~.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Hộc..hộc, xin..xin lỗi, tôi lại đến trễ nữa rồi. // tay chống đầu gối + thở gấp //
Trương Cực ◇Anh◇
Không sao không sao, tiểu Tả...Em mau vào phụ Anh đem cà phê cho khách này.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Vâng vâng...Em vào ngay !
Người có thân hình nhỏ con hơi gầy này tên là Tả Hàng, Cậu ấy khả ái lắm, làm việc rất nhiệt tình và chu đáo, chỉ có đều là cái tật ngủ quên vẫn chưa thể bỏ.
Tuy tôi gọi là ' Cậu ấy ' nhưng thật chất Anh ấy đã hai mươi ba tuổi rồi, là một ca ca của tôi đấy, nhưng gọi Anh mãi không quen, thế là xưng Cậu tớ luôn cho thân.
Tôi tuy mười tám, trong vẻ ngoài như một giáo thảo chăm ngoan hiền lành, là một người có tính hướng nội nhưng tôi khá ôn hòa và tinh tế, song song đấy, tôi cũng đã có khí chất chững chạc như một người trưởng thành.
Chiều cao của tôi vốn không tồi, một mét bảy mươi tám, sắp đạt cột móc một mét tám rồi đấy nhé.
Còn Tả Hàng tuy đã hai mươi ba nồi bánh trưng, nhưng tính tình thì y như mấy Cậu bé mười sáu mười bảy, quên trước quên sau, ham ngủ số hai thì không ai số một.
Nhưng Cậu ấy rất đáng yêu và nhiệt tình, một khi đã làm việc gì đó thì sẽ làm đến cùng, đạt đến kết quả, Cậu ấy năng động cực kì nha. Khi nhìn Cậu ấy hớn ha hớn hở bưng cà phê cho khách, chạy đông chạy tây, không kịp thở.
Tôi trong quầy pha cà phê cùng mọi người trong quán thấy thế thì không khỏi bật cười.
Trời cũng không còn sớm, khách đến vào giờ cao điểm hàng ngày, rồi cũng rời đi theo màn đêm khuya dần. Tôi cùng Tả Hàng lau dọn mấy cái bàn khi chỉ còn lại vài vị khách.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Hôm nay Chú Em mày không đi học thêm à ? trốn sao nhóc ?
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Anh đừng gọi Em là nhóc, nghe nhỏ bé lắm.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Thế Chú mày lớn hơn Anh mày bao nhiêu mà bảo thế ? // chống nạnh nhìn tôi đang cười trừ //
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Thế Anh cao hơn Em bao nhiêu mà bảo thế ? // cười thành tiếng //
Tả Hàng ◇Cậu◇
Chú mày... // nghẹn họng //
Tả Hàng ◇Cậu◇
Hừ ! chỉ biết bắt nạt Anh là giỏi.
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Ha ha... // che miệng cười //
Tả Hàng ◇Cậu◇
// bưng tách cà phê đã hết tiến đến quầy // Mà Em còn chưa trả lời Anh đâu đấy.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Một học sinh chăm ngoan như Em, chắc không trốn thật đâu nhỉ ?
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Dạ...chỉ tại hôm nay Em học sớm, nên mới đến trước Anh thôi.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Xì...đừng tưởng Anh mày không biết ý của Em là gì ! // rửa tách + vọng ra //
Trương Cực ◇Anh◇
Mau rửa lẹ đi, còn về nghỉ ngơi nữa. // cất cà phê vào tủ + sẵn tay xoa đầu Cậu một cái //
Tả Hàng ◇Cậu◇
Này ! // cọc ngang //
Trương Cực ◇Anh◇
// mỉm cười // Sao hả ? không thích được xoa đầu à.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Trông y như con nít ý, Ông đây lớn rồi nhé !
Tả Hàng ◇Cậu◇
Không phải kiểu xoa đầu như con nít đâu !
Trương Cực ◇Anh◇
Nhưng nhỏ hơn Anh. // vơ vơ mấy cộng tóc dựng thẳng trên đầu Cậu + cười cười trêu chọc //
Tô Tân Hạo cười tủm tỉm bên này, nhìn hai Anh lớn như trở lại lứa tuổi phản nghịch, vừa trêu nhau vừa đùa giỡn vui vẻ.
Nhìn họ như vậy, Cậu có cảm giác đây chính là người thân của mình khi ở nơi thành phố xa lạ này. Tuy đã ở được ba năm, nhưng Cậu vẫn chưa đi quá phạm vi của mình, mọi thứ đều rất mới mẻ.
Cậu khẽ ngẩng cao đầu nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài cửa kính của quán, trăng bị che khuất mất rồi, trời cũng đã tạnh mưa, nhưng mây vẫn còn rất dày. Chắc sẽ có thêm một đợt mưa nhỏ nữa.
Tô Tân Hạo còn có một sở thích, là thích ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên, hồi còn ở quê, Cậu hay ngẩn ngơ nhìn những cây xanh bên nhà, nhìn bầu trời xanh thẩm giữa những đám mây bồng bềnh trên cánh đồng, cảm nhận dòng nước chảy bên suối nhỏ.
Đặc biệt...là Cậu rất thích ngắm mưa rơi.
Mưa ở quê rất âm ả, rì rào nhẹ rơi, cây xanh mơn mỡn tươi mát, ngồi bên cửa sổ lắng nghe mà cảm nhận thật sự là một khoảng thời gian yên bình mà hạnh phúc.
Trông những hạt mưa bé xíu lung linh làm sao.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Ayda~...cái chân tôi mỏi quá, lưng cũng đau nữa. // làm vài động tác xoay hông + đánh đánh vào đầu gối của mình //
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
// mặc áo khoác vào // Anh đi làm mà than hoài.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Anh mỏi thì nói, than chỗ nào ?
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Là vậy đấy, cũng có khác gì đâu. // mỉm cười + đeo túi của mình lên vai //
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Vậy thôi nhé, cũng trễ rồi, Em về trước đây. // mang giày vào //
Tả Hàng ◇Cậu◇
Cũng trễ quá rồi, mà trời hình như cũng sắp mưa nữa đấy.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Anh thấy mấy đám mây dày bên ngoài không chắc là mưa nhỏ đâu.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Em mang theo một cây dù như thế có ổn không ? hay Anh về cùng Em nhé.
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Dạ thôi không cần đâu Anh, vừa rồi Anh vừa than mỏi lưng đau chân mà ?
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Anh cứ về nhà nghỉ ngơi đi, Em về một mình không sao đâu.
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Mưa này cũng chả nhầm nhò gì.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Em nói như kiểu Em biết mưa sẽ không lớn ý.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Anh thấy mây dày lắm đó, còn có tia chớp thế này, Em không sợ sao ?
Trương Cực ◇Anh◇
Tân Hạo Em ấy sẽ không nhát cấy như Em đâu Tiểu Tả à~.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Anh im mồm ! // lườm xéo Anh //
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
// bật cười + vịnh dây túi // Vậy thôi...tạm biệt hai Anh, Em về đây.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Này Tô Tân Hạo ! Anh vẫn chưa nói xong mà.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Ơ cái thằng nhóc này...đi mất tiêu luôn rồi.
Trương Cực ◇Anh◇
Ai có hơi sức đâu mà nghe Em luyên thuyên.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Anh bảo ai luyên thuyên hả ! // 💢 + giơ nắm đấm không có chút uy hiếp nào của mình lên //
Trương Cực ◇Anh◇
Đừng nhiều lời nữa, mau phụ Anh đóng cửa đi.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Xíii...quanh co quẩn lại, vẫn là không thể thiếu Tả Hàng này, ha ha.
Tả Hàng ◇Cậu◇
Anh mới khùng ý ! cả nhà Anh đều khùng ! // chạy theo Anh vào trong //
Lộp bộp rồi ào ạt, cơn mưa như trút nước cứ thế lớn mạnh, từng hạt mưa rơi xuống da cũng thật đau rát.
Tôi cầm lấy siết chặt cây dù trong tay, vội chạy nhanh về nhà.
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
// quấn lại cây dù rồi để vào cái móc bên tủ giày + vươn tay bật đèn lên //
Tô Tân Hạo khẽ nhìn lên chiếc đồng hồ treo gần ghế sô pha, đã hơn hai giờ sáng rồi.
Do chạy quá vội, hai ống quần của Cậu đều ướt nhẹp, Cậu trở về phòng thay đồ ngủ rồi đi tới bàn học soạn tập sách cho ngày mai.
Còn không quên ôn lại bài một chút.
Lớp mười hai là một thời kì nhạy cảm và quan trọng, bản thân Tô Tân Hạo vốn đã có kiến thức rất vững chắc, vẫn luôn đứng ở vị trí rất cao trong bảng xếp hạng hàng tuần của trường.
Tuy không đứng nhất, nhưng đấy chính là sự kiêu hãnh, sự khoe khang với xóm giềng của Ba Mẹ Cậu. Có một đứa con vừa ngoan lại vừa giỏi, có thể học ở ngôi trường mà họ cả đời cũng chẳng dám nghĩ đến.
Cậu ngồi vào bàn thêm ba mươi phút nữa thì mới tắt đèn đi ngủ, mắt sắp mở không lên nữa rồi a.
Bên ngoài cửa sổ vẫn còn âm thanh tiếng mưa rơi, tuy đã dịu lại một chút nhưng vẫn không tạnh, cơn mưa này chắc là tới sáng mất.
Tô Tân Hạo ngủ rất ngoan, không lăn không lốc, ngủ đến yên bình cho đến sáng.
Một ngày của Cậu lại hết nữa rồi, cuộc sống của Cậu vẫn êm ả trôi qua như vậy thôi, tuy có hơi cô đơn giữa trốn thành thị, nhưng lại rất mãn nguyện với cuộc sống hiện đại này.
----------------------------Cắt---------------------------
-------------------------------------------------------------
----------------------------Cắt---------------------------
-------------------------------------------------------------
----------------------------Cắt---------------------------
" Một người vô lo vô nghĩ, bản tính hiền lành ngoan ngoãn nhưng lại có tính trưởng thành rất cao như tôi, trên con đường học tập mười tám năm, chưa bao giờ có khái niệm về yêu đương hay thích một ai đó "
" Vậy mà vận mệnh lại xoay chuyển, tôi tình cờ gặp gỡ một người xa lạ, Hắn dùng lớp mặt nạ lừa gạt tôi, tôi là lần đầu tiên biết yêu là gì, nên trao hết tất thảy tình yêu mình có, để rồi nhận lại cay đắng hối hận cả đời "
" Chiếc bẫy tình không có lối thoát, hoàn toàn là một mãnh đen kịch, tôi rơi vào bẫy không hề hay biết, mụ mị trong đấy...quả thật, tình yêu khiến con người thay đổi đến đi3n đảo ! "
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Giải thích đi, Em chỉ cần một lời giải thích.
Chu Chí Hâm ◇Hắn◇
Không có lời giải thích nào cả ! sự thật chính là sự thật.
Tô Tân Hạo ◇Cậu◇
Anh đừng có nuông chiều Em như vậy, lỡ Em hư thì sao ?
Chu Chí Hâm ◇Anh◇
Hư thì hư, Anh vẫn luôn yêu Em mà Hạo Bảo Bối~.
" Ha...giả tạo ! tất cả chỉ là giả tạo ! "
Thể loại: Phần giới thiệu.
Cặp chính: Chu Chí Hâm có hai mặt bản tính cường bạo - đi3n loạn - chiếm hữu • nam thần - dịu dàng ôn nhu - là một người đàn Ông đảm đan | Công | × Tô Tân Hạo đáng yêu hiểu chuyện bản tính yêu nặng tình nặng - lương thiện hiếu thuận - giáo thảo xinh đẹp | Thụ |
Phinne ◇Tác Giả◇
你好 ! tớ là Phinne, rất cảm ơn các Cậu vẫn luôn ủng hộ tớ. Lần này vẫn là một bộ kịch tính lẫn đau lòng của tớ nữa đây.
Phinne ◇Tác Giả◇
Nhưng yên tâm đi nhá, bộ này không ngược nhiều đâu, có khi là còn ngọt nữa í. Nhưng cái tên truyện thì...chắc mọi người hiểu khúc sau nó làm sao rồi;-;
Phinne ◇Tác Giả◇
Cách viết của tớ thì chắc có nhiều bạn đã quen, vẫn không thay đổi. Chúc các Cậu đọc truyện với tâm trạng thoải mái xua tan áp lực sau một ngày nhá🌷
Comments
Bố m đu ZhuSu đấy thì lms😋🖕
T thấy tg nào cũng nói như vại r cuối cùng thì laijko vại
2024-08-01
0
Bố m đu ZhuSu đấy thì lms😋🖕
đã edit video hay chỉnh ảnh bìa đẹp còn vt truyện đúng gu t hứ đúng là sao lại có như thế nhòe
2024-08-01
3
Bố m đu ZhuSu đấy thì lms😋🖕
trap boy 9 hiệu
2024-08-01
0