[ Văn Hàm ] Chàng Vệ Sĩ Biến Thái !
Chap 1
... : Cậu Tả, tôi.. ngày mai chắc chắn tôi sẽ có tiền để trả cho người..
... : Cậu đừng.. đừng bắt em gái tôi nhé..?
... : Tôi xin cậu, xin cậu...
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Haizz.. [Ngồi vắt chéo chân]
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Nhà cô ở đâu ?
... : Dạ.. dạ.. căn nhà nhỏ nhất ở.. ở khu D quận này..!
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Tìm kiếm nhà cô gái này cho tôi !
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Nhanh nhẹn lên !
Vệ Sĩ
Chủ nhân, đây là căn nhà nhỏ nhất ở khu D.
Vệ Sĩ
[Đưa máy tính bản cho cậu]
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Đây là nhà cô ? [Đưa máy ra trước mặt người đó]
... : Dạ đúng ạ, đây là nhà tôi..!
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Hmm.. [Đưa máy cho vệ sĩ]
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Cô ta nợ bao tiền ?
Vệ Sĩ
Theo như trong danh sách ghi thì cô ta tên Linh, nợ 50¥ ạ !
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Giảm lại còn 30¥, thời gian hạn chót để trả là cuối năm nay.
... : Thật ạ, tôi cảm ơn cậu Tả. Cảm ơn cậu Tả..
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Cảm ơn ít thôi, giờ cũng muộn rồi.
Người sỡ hữu 15 Công ty bất động sản lớn nhất đất nước Trung Quốc. Vì là người giàu nên cậu muốn cho mọi người vay tiền để vượt qua thế khó. Cậu không gấp gáp thu nợ. Những người thực sự khó khăn không có đủ tiền để trả vào ngày nộp nợ thì cậu sẽ hiền lành giảm bớt tiền và cho thêm thời gian để gom góp tiền trả.
Dù như vậy không có nghĩa là cậu không giết người. Những ai ỷ mình mạnh mà trốn nợ, nói đến còn không trả mà muốn đụng chạm tác động vật lý cậu đều bị tóm được. Họ bị nhốt vào ngục tối, hành hạ cho đến chết.
Đừng nên coi thường cậu ta. Cậu còn sỡ hữu chức lão đại của cựu Mafia lớn nhất nước. Ngày hay đêm gì cũng có hàng tá vệ sĩ bảo vệ. Nhiều vệ sĩ bảo vệ nhưng cũng không có nghĩa là cậu yếu. Trong nhà của cậu đã treo cả chục cái bằng khen ' Cao thủ karate ' và ' Cao thủ võ công ' nên chẳng ai dám đụng đến cậu. Còn có cả ' Bằng bắn súng ' nữa cơ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Cậu cũng có điểm yếu, 1 điểm yếu duy nhất.
Đối với cậu trên thế giới này có rất ít trai đẹp nên cậu cũng không bị dao động hay để ý ai..
Những ai mà lọt vào mắt cậu thì chắc chắn.. người đó có nhan sắc không tầm thường.
Tả Kỳ Hàm - Cậu
[Lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng]
Vệ Sĩ
Dạ có ngay ! [Châm lửa vào điếu thuốc cho cậu]
Tả Kỳ Hàm - Cậu
[Phà ra khói] Còn con nợ ?
Vệ Sĩ
Người đâu, đem người lúc nãy chúng ta vừa bắt vào !
Vệ Sĩ
[Đem một người nào đó vào]
Vệ Sĩ
Quỳ xuống ! [Đẩy mạnh để người đó quỳ xuống]
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Ai đây ? [Hút thuốc]
Vệ Sĩ
Thưa chủ nhân, theo như trong danh sách thì người này tên..
Vệ Sĩ
Dương Bác Văn, 27 tuổi.
Vệ Sĩ
Cậu ta có ý đồ trốn nợ nhưng không may đã bị chúng tôi bắt lại !
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Trốn nợ ?!
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Vẫn có người muốn trốn nợ ?!!
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Để tôi xem thử nhan sắc như nào dám trốn nợ.
Tả Kỳ Hàm - Cậu
[Nâng cằm anh lên]
Dương Bác Văn - Anh
[Ánh mắt nạnh nùng nhìn thẳng vào mắt cậu]
Tả Kỳ Hàm - Cậu
! [Như trúng tiếng sét ái tình]
Tả Kỳ Hàm - Cậu
" Đẹp, đẹp trai quá..! "
Tả Kỳ Hàm - Cậu
" Ây không được Hàm ơi, mày phải giữ phong độ "
Tả Kỳ Hàm - Cậu
[Cười khẩy + hất cằm anh ra]
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Vì sao lại trốn nợ ?
Dương Bác Văn - Anh
Nợ lần này vốn đâu phải của tôi. Tôi chỉ là đang vác đống giúp người anh hai khốn khiếp đó thôi !
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Đó là anh hai của anh mà ? [Không hiểu]
Dương Bác Văn - Anh
Anh hai gì tầm này nữa chứ ! Anh ta nhờ tôi nhận dùm đống nợ này do chơi cờ bạc thua lỗ. Lúc đầu tôi nghĩ rằng anh ấy thật khó khăn nên mới nhận dùm.
Dương Bác Văn - Anh
Nhưng ai mà ngờ được chứ ! Chuyển đống nợ này cho tôi xong anh ta lại cùng vợ trốn qua Mỹ sống.
Dương Bác Văn - Anh
Mẹ kiếp ! Giờ tôi có đi đâu cũng chẳng thể tìm được anh ta.
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Sao tôi nghe cứ như phim ấy nhỉ ?
Dương Bác Văn - Anh
Đó là thật !
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Nếu là thật thì tội nghiệp anh thật đấy !
Dương Bác Văn - Anh
Xin hỏi cậu Tả ở đây là đang thương cho tình cảnh của tôi thật hay là chỉ nói suông qua ?
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Aiza tôi là đang thương anh thật đó.
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Anh không muốn nhận tình thương này của tôi à ? [Dập điếu thuốc]
Dương Bác Văn - Anh
Dạ tôi không dám.
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Anh phụ lòng tôi quá đó.
Vệ Sĩ
" Chủ nhân như vậy là đang bị dao động sao ? "
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Mau cởi trói cho anh ta !
Vệ Sĩ
[Nhanh chóng đến cởi trói cho anh]
Dương Bác Văn - Anh
[Đứng dậy phủi phủi tay]
Dương Bác Văn - Anh
Xem ra cậu còn có chút tình người.
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Ủa trong mắt anh tôi độc ác lắm hả ?
Dương Bác Văn - Anh
Tôi không biết [Nhún vai]
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Ờ.. Mà giờ anh đang là con nợ của tôi đấy !
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Nói đi, khi nào anh định trả ?
Dương Bác Văn - Anh
Tôi không có tiền.
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Không có tiền ?
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Thế tại sao anh lại đồng ý nhận nợ thay anh hai..?
Dương Bác Văn - Anh
Là vì lúc đó tôi cảm thấy thương anh ta, muốn cùng anh ta gánh hết số nợ đó.
Dương Bác Văn - Anh
Ai mà ngờ.. [Vẻ mặt thất vọng vô cùng]
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Thôi bỏ đi.
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Cử những người thuận mọi ngóc ngách của nước Mỹ nhất.
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Qua đó để tìm con nợ !
Tả Kỳ Hàm - Cậu
À mà quên...
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Anh có ảnh của người anh hai đó không ?
Dương Bác Văn - Anh
Tôi có ! [Lấy điện thoại mở hình ra đưa cho cậu]
Vệ Sĩ
[Lấy điện thoại của anh]
Dương Bác Văn - Anh
Ơ điện thoại..
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Để tôi mua anh cái mới !
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Qua đó mà tìm được người..
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Đem về đây. Tôi ban thưởng !
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Anh muốn làm gì để trả nợ ?
Dương Bác Văn - Anh
Chẳng phải cậu đã phái người đi bắt anh ta về rồi sao ?
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Đợi đến lúc đó thì khá lâu.
Tả Kỳ Hàm - Cậu
Nước Mỹ vốn rộng lớn mà !
Comments
Chou dieu
Ủa sao vào truyện này anh biến thành người nghèo vậy văn
2024-11-23
1
«Nu» «武芳英»◍•ᴗ•◍
Mom vả mỏ cái bốp liền nè nhả ra chx☺️
2024-11-18
1
bánh bao
ê nha e có nợ gì đâu trời
2024-11-12
2