/Tf Gia Tộc_f4/Vật Thí Nghiệm
2
Tả Kỳ Hàm
*phụng phịu* Tui không có ngốc
Dương Bác Văn
Trà coi bộ cậu dễ thương ghê á
Tả Kỳ Hàm
Tôi không có dễ thương, tôi đẹp trai
Dương Bác Văn
Thôi được rồi
Tả Kỳ Hàm
À mà nghe nói cậu có dị năng à
Nghe Tả Kỳ Hàm hỏi vậy thì Dương Bác Văn chỉ thở dài nhìn trần nhà, không quên đáp lại câu hỏi của cậu:
Tả Kỳ Hàm
Nghe thật sự rất thú vị
Dương Bác Văn
*nhìn cậu* Cậu thích có phép thuật sao
Tả Kỳ Hàm
Phải đó là ước mơ ngày nhỏ của tôi muốn có phép thuật muốn tự do bay lượn trên bầu trời
Dương Bác Văn
Tại sao cậu lại thích có phép thuật
Tả Kỳ Hàm
Tôi cũng không biết nữa chỉ đơn giản là thấy nó thú vị
Dương Bác Văn
Cậu không kì thị những người có dị năng như tôi sao
Tả Kỳ Hàm
Sao phải kì thị tuy là có dị năng nhưng cậu vẫn là người mà
Dương Bác Văn
Cậu là người đầu tiên suy nghĩ như thế
Tả Kỳ Hàm
Vậy những người đã từng chăm sóc cho cậu họ đã làm gì sao
Dương Bác Văn
Họ đánh mắng chửi rủa tôi
Dương Bác Văn
Họ chửi tôi là thứ nghiệp chủng thứ dị hợm
Dương Bác Văn
Họ nói tôi là nỗi nhục của Dương Gia
Dương Bác Văn
Nói tôi không nên tồn tại
Dương Bác Văn
Nói chung họ kì thị tôi chỉ vì tôi mang dị năng
Dương Bác Văn
*quay sang nhìn cậu* Có phải cậu cũng thấy tôi dị hợm không
Tả Kỳ Hàm
Tất nhiên là không rồi
Tả Kỳ Hàm
Chẳng phải tôi đã nói rồi sao
Tả Kỳ Hàm
Ước mơ của tôi là có dị năng như cậu vậy
Tả Kỳ Hàm
Tôi không kì thị cậu ngược lại khi biết cậu có dị năng tôi đã rất ngưỡng mộ cậu
Tả Kỳ Hàm
Tôi cũng muốn có được dị năng như cậu nhưng lại cảm thấy sợ hãi nếu nhưng mình có
Dương Bác Văn
Cậu sợ cuộc sống giam cầm sao
Tả Kỳ Hàm
Phải có dị năng mà không thể sử dụng sống trong môi trường như vậy ai lại thích cơ chứ
Tả Kỳ Hàm
Có dị năng cũng hay mà phải không
Tả Kỳ Hàm
Cậu có dị năng như vậy chắc cậu là phùy thuỷ ha
Dương Bác Văn
Phải tôi là phù thủy
Tả Kỳ Hàm
Không ngờ một ngày nào đó tôi lại gặp được phù thuỷ mà còn đẹp trai như cậu
Tả Kỳ Hàm
*quay lại nhìn hắn* Cậu cười gì chứ
Dương Bác Văn
Cậu thấy tôi đẹp sao
Sau một hồi nói chuyện, cửa phòng hắn được mở ra người bước vào là một chàng trai mang khuôn mặt baby, trên tay còn cầm một khay đồ ăn.
Vương Nguyên
*đi vào trên tay cầm khay đồ ăn* Đến giờ ăn rồi
Vương Nguyên 29 tuổi, là người đảm nhiệm các vật thí nghiệm, là những người mang dị năng trong đó có Dương Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Đã đến giờ ăn rồi sao
Dương Bác Văn
Tôi không muốn ăn
Vương Nguyên
Nhưng 3 ngày nay cậu trưa ăn gì rồi 0106 cậu cần phải ăn thì mới có sức chứ
Dương Bác Văn
Tôi không muốn ăn có chết tôi cũng không ăn đồ ăn của các người
Tả Kỳ Hàm thấy hắn từ chối nên bước xuống giường đi đến chỗ Vương Nguyên cầm khay đồ ăn giúp anh:
Vương Nguyên
Em là thực tập sinh mới sao?
Tả Kỳ Hàm
Vâng, em là thực tập sinh mới đến hôm nay em được giao nhiệm vụ chăm sóc 0106
Vương Nguyên
Được, vậy nhờ em giúp anh kêu 0106 ăn chứ 3 ngày nay nó không ăn gì rồi
Vương Nguyên
Xong thì mang xuống phòng ăn ở tầng một giúp anh nha
Nói xong Vương Nguyên quay người bỏ đi, khi cậu thấy anh đã đi xa thì đóng cửa phòng lại. Quay lại thấy hắn đang nhìn cậu chằm chằm:
Tả Kỳ Hàm
*đi lại* Này sao cậu nhìn tôi dữ vậy
Dương Bác Văn
Tôi không muốn ăn cậu đem đi đi
Tả Kỳ Hàm
Sao thế được anh ấy đã tin tưởng tôi sẽ làm cho cậu ăn rồi đó*đặt khay thức ăn xuống*
Tả Kỳ Hàm
Nè ăn đi tui nhìn cũng thấy ngon lắm á
Dương Bác Văn
Tôi không ăn đâu
Tả Kỳ Hàm
À mà nãy thấy anh ấy gọi tên cậu là 0106
Tả Kỳ Hàm
Tên thật của cậu là gì vậy
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm
*gắp miếng thịt* Ồ, xem ra trước khi vào đây cậu cũng có gia đình ha
Dương Bác Văn
Phải nhưng tôi chưa từng coi đó là một gia đình
Tả Kỳ Hàm
*dừng lại không ăn nữa*
Tả Kỳ Hàm
*nghi hoặc* Cậu họ Dương liệu có liên quan đến Dương Gia
Dương Bác Văn
Phải tôi từng là thiếu gia Dương Gia
Tả Kỳ Hàm
"Dương Gia có người con đẹp tuyệt thế như này sao"
Dương Bác Văn
Nhưng tôi tin tưởng họ thì họ lại làm tôi thất vọng
Dương Bác Văn
Chính họ đã giết chết ba mẹ tôi
Dương Bác Văn
Rồi lại nói là họ bị ám sát
Dương Bác Văn
Trước mặt mọi người thì nói sẽ thay ba mẹ tôi làm người dám hộ cho tôi
Dương Bác Văn
Sau lưng lại đối sử với tôi không khác gì người hầu
Dương Bác Văn
Mẹ tôi là phù thủy nên tôi cũng có dị năng, sau khi họ biết tôi có dị năng giống với mẹ tôi thì họ đã âm thầm giao bán tôi cho cái trụ sở nghiên cứu khoa học và những thực thể kì lạ này
Dương Bác Văn
Với một mức gia rất cao
Dương Bác Văn
Nhiều lần tôi muốn chạy trốn nhưng bất thành
Dương Bác Văn
Chạy đi đâu họ cũng sẽ tìm ra tôi
Dương Bác Văn
Tôi thề một ngày nào đó khi tôi thoát ra được khỏi đây tôi sẽ tìm họ để báo thù mối thù này tôi sẽ thay ba mẹ tôi trả*nắm chặt tay thành quyền*
Tả Kỳ Hàm
Nếu cậu muốn trả thù thì trước hết phải khỏe đã
Tả Kỳ Hàm
Thì đến lúc đó cậu mới trả thù được chứ giờ cậu không chịu ăn đến lúc ra được nơi đây liệu cậu có còn sức mà trả thù không
Tả Kỳ Hàm
Nghe tôi cậu phải ăn uống đầy đủ để chờ ngày trả thù chứ cậu là niềm hy vọng của ba mẹ cậu cậu phải mạnh mẽ để trả thù thay họ chứ
Dương Bác Văn
Phải tôi phải mạnh mẽ để trả mối thù này cho ba mẹ tôi
Sau một hồi dụ dỗ Tả Kỳ Hàm cũng đã dụ được Dương Bác Văn ăn hết khay cơm, ăn xong hắn đi ngủ thấy thế cậu cầm khay cơm ra ngoài đóng cửa cho hắn ngủ.
Tả Kỳ Hàm
Ngủ rồi, công nhận dụ hắn không dễ miếng nào tốn nước bọt ghê
Tả Kỳ Hàm
Thôi đi ăn cơm đã đói xỉu*cầm khay cơm ra ngoài*
Comments
Hồ Vỹ Ân
Ê, tui hình dung ra thấy sợ quá. Cái gì mà nhìn chầm chầm luôn vậy?
2025-04-16
0
Trương Dịch Nhiên 🥟🥟
ngon , em ăn hộ cho nha
2025-05-16
0
Góc nhỏ nhà XiangLin
Văn ko ăn thì để em ăn hộ cho
2025-05-07
1