〖ĐN KNY〗Hơi Lạnh Hòa Vào Làn Sương
Xuyên không
Xác ở đây hồn trên mây ☁
tác phẩm được viết từ 2023:)) mà tại giờ mới đăng là vậy á=))
Xác ở đây hồn trên mây ☁
giờ mới đăng, nên truyện xamlul lắm😞
Xác ở đây hồn trên mây ☁
lúc trẻ trou viết để thỏa mãn nhu cầu ume Hạt Tiêu ấy mà >< nên văn sẽ không hay ho gì, cũng có lúc phi logic, hoặc ooc :)
mỗi một sinh linh trên cõi trần này được sinh ra đều được cho một cái tên, nó không đơn thuần chỉ là tên để đọc và phân biệt thôi mà còn là ý nghĩa sâu sắc ẩn chứa bên trong của người đã đặt nên
Trần Ánh Dương - một cái tên như nói về việc luôn hướng tới ánh dương, hướng tới ánh Mặt Trời với ngàn " sợi tơ vàng óng "
nhưng, người chủ nhân của cái tên đó lại chẳng như ánh Mặt Trời, luôn luôn u ám, vô cảm
căn phòng rộng rãi được trang trí với nhiều bức ảnh, kèm theo đó là các bằng khen thưởng được treo trong một góc tối
một cái giường nhỏ nhưng lại mềm mại, ấm cúng cùng chiếc chăn to lớn màu ánh kim, ánh sáng duy nhất được chiếu thông qua khung cửa sổ kế giường
một gái trẻ với mái tóc đen dài thướt tha, mượt mà rũ rượi dài che phủ gần hết tấm lưng thon.
Trần Ánh Dương
/tay ôm đống sách/
Trần Ánh Dương
" nặng..! "
nó đặt hết tất cả xuống bàn học, cái bàn nhỏ ấy cùng với nhiều kệ đựng toàn là sách và truyện tranh
bên dưới được trang trí với nhiều tấm ảnh nhỏ khác nhau
nếu để ý thì đó chẳng phải là bức ảnh chính bản thân chủ nhân căn phòng này, mà là nhân vật anime
Trần Ánh Dương
/đi lại kéo rèm/
nó kèo tấm rèm mỏng manh cũng như đã dập tắt ánh sáng duy nhất chiếu sáng vào căn phòng
Trần Ánh Dương
/ngả lưng xuống giường/
Trần Ánh Dương
" đau đầu quá.. "
Trần Ánh Dương
" điên lên..mất.. "
nó xoa đầu bản thân cùng gương mặt nhăn nhó khó khăn
rồi lại với tay lấy một bức ảnh trên đầu giường. Ngắm nhìn một lát lâu rồi nó ngồi dậy đi đến bàn học lấy một cuốn sổ
Trên bìa cuốn sổ ghi rằng :
《 Nhật ký của Dương Dương 》
• Vậy là một năm đã bước sang trang khác, mình đã ngồi trên giường nhìn lên bầu trời đêm lúc ấy, tự dưng hôm nay lại có rất nhiều vì sao tỏa sáng... Nó đẹp hơn bình thường, rồi bỗng dưng những tiếng quen thuộc lại nổ lên, là tiếng pháo hoa như chào mừng năm mới của Việt Nam vậy!
Mấy người trong xóm mình vẫn đột ngột đốt pháo hoa, khiến nhiều người đang yên lành hẳn cũng bị giật mình. Ngồi ở đây, mình có thể thấy được pháo hoa được bắn trên bầu trời đêm, rực rỡ màu sắc. . .
Liệu, năm nay có gì mới mẻ chào đón mình nhỉ ? •
từng trang sách lật lật liên tục, rất nhiều nét chữ in đậm trên nó
khi lật sang rất nhiều trang thì nó được dừng lại ở một trang trông rất dơ, tờ giấy có phần nhăn nheo, cứ như chạm nhẹ vào đủ khiến nó rách ra
nhiều nét chữ bị lan màu ra
• Sinh nhật, hôm nay là ngày sinh của mình, nghe trông tuyệt vời nhỉ? Nhưng, hôm nay... Người duy nhất..bên cạnh mình, đã rời bỏ mình nữa rồi. Lần thứ nhất...
Lần thứ hai...
Lần thứ ba...
Lần thứ..tư.. •
• Lần thứ nhất : Lúc mình mới sinh ra cũng là lúc mẹ mình đã từ biệt thế gian này, mình sinh ra không thể nhìn được mẹ như bao đứa trẻ khác, mình cũng nhận ra, chính mình có lẽ là nguyên do khiến mẹ rời bỏ gia đình mình. Dù vậy, ba mình cũng không oán trách đổ lỗi cho mình lấy một câu, ba thương mình và chị hai mình lắm kìa!! Ba đã làm hết tất cả của từ " người bố ".. Mình biết ơn điều đó..! •
• Lần thứ hai : Là khi, ngày tháng định mệnh đó đến, là lúc ba mình cũng đã theo mẹ mà bỏ chị em mình, mình đã khóc đến cạn kiệt rồi ngất đi trong đám tang... Căn nhà ngày nào cũng có tiếng cười giờ chỉ là bầu không khí u ám, chị mình chỉ ngồi im nhìn ảnh ba mình. •
• Lần..thứ ba : Mọi điều tội tệ của tất thảy trên thế giới này điều giáng xuống mình nhỉ? Mình tự hỏi, liệu ông Trời có muốn mình tồn tại không, tự hỏi rằng mình đã gây ngàn sự thống khổ cho toàn bộ thế giới nên bây giờ mình đang gánh nghiệp? Người chị duy nhất của mình cũng rời bỏ mình theo ba mẹ rồi, chỉ còn duy nhất mình ... Căn nhà này, giờ chỉ còn bản thân mình, chị ấy đã bị tai nạn trên đường, một người say rượu mất hoàn toàn ý thức đã lái xe trên đường lạng lách.. Cứ thế mà tông thẳng vào lề đường nơi chị mình không để ý, tên khốn đó chỉ bị kết án 8 năm tù giam •
• Lần...thứ..tư : .......Nói gì nhỉ? Khi bà ngoại của mình biết tin thì liền tức tốc lên nhà thăm và hỏi sự tình, an ủi mình. Rồi cứ thế mình đã về nhà của ngoại ở, chồng của bà cũng như ông ngoại mình đã rời xa bà lâu vì bệnh và chỉ còn bà ở một mình, giờ đây mình là thành viên thứ 2 trong nhà ngoại rồi. Ngoại tốt bụng, dịu dàng lắm, mình được đi học đàng hoàng, ngoại không để mình khổ, cực nhọc.
Mình đã cắm đầu vào học rồi trở thành học sinh cháu ngoan Bác Hồ cầm bằng khen học sinh xuất sắc mười hai năm liền cùng vài bằng khen thi học sinh giỏi các môn khác, mình muốn dùng điều đó để báo đáp cũng như làm ngoại vui và sẽ thành đạt nuôi ngoại lại.
.... Nhưng, ngoại mất kiên nhẫn rồi.. Ngoại không đợi mình làm điều ước vọng đó, cứ thế mà ngoại đã qua đời trong sinh nhật tuổi 19 của mình... Sinh nhật của mình là ngày bà đã rời xa mình •
chẳng biết từ bao giờ, tờ giấy trắng đã gần thấm ướt, đôi mắt của nó cũng đã ướt đẫm nhòe đi
tầm nhìn của nó bây giờ chẳng rõ nữa, bị bao phủ bởi thứ ướt rượt kia
từng hạt nước từ đôi mắt nó rơi xuống thấm vào giấy
từ nhỏ, nó đã bị " bỏ rơi "
tuổi đời mười chín của nó đáng ra sẽ là cuộc đời của sinh viên đại học
những câu chuyện như trong tiểu thuyết sẽ diễn ra với tuổi này, là cái năm ở đại học, những câu chuyện " thanh xuân vườn trường " như trong phim Trung nó xem cũng có thể đến với nó
nhưng không, nó phải trải đời kiếm tiền làm lụng, đi sớm tối về. Chỉ còn một mình nó nền kinh tế rất thiếu thốn, thẳng ra là nó nghèo! Nên làm quái gì học đại học, học phí thật sự ngoài khả năng của nó
nó phải xin việc phỏng vấn rồi trót lọt vào một công ty lương như c--- con cá, nhưng công việc thì dẹp đi, vì phỏng vấn ở đó nó được nhận nên thôi làm chứ nghỉ việc ở đó chắc ra gầm cầu!
đang chìm trong bể nước mắt thì điện thoại vang lên tiếng chuông.
*Cục tác cục tác cục tác, quạc quạc quạccc !! Ò ó oooo :)))
Trần Ánh Dương
... /nặng nề đứng dậy/
nó đi lại giường nhấc máy bật lên kề sát tai nghe
Tên trên điện thoại hiện ra..
- Này cô Dương, việc tôi giao cho cô ngày mai là hạn deadline, cô đã làm xong chưa đấy?
Trần Ánh Dương
... /thở dài/
Trần Ánh Dương
tôi đang làm
- gọi 10 người hết 9 người như cô bảo " đang làm ", cuối cùng là nhởn nhơ nằm phì phèo chơi đến mai thì viện cớ để dời hạn nộp.
- có câu văn nào mới mẻ không?! Ngày mai là hạn deadline, cô không làm xong hoàn thành thì xác định lương tháng này trừ xuống đi!
- quá quen với câu nói " đang làm " rồi, đổi cái khác đi!! Hơn nữa, ngày mai đi làm trễ 5 phút nộp phạt 100 ngàn.
Trần Ánh Dương
công việc giao như hành người, lương thì bèo bọt, suốt ngày cứ cố gắng trừ hoặc lấy tiền nhân viên
Trần Ánh Dương
bốc lột sức lao động nhân viên..
Trần Ánh Dương
" nếu chả phải chỗ đó điều kiện dễ vô mình đã vội nghỉ việc... "
Trần Ánh Dương
" ... chảnh vậy chứ không dám nghỉ... "
Trần Ánh Dương
" đáng ra mình đã có thể có những năm đại học... "
nói xấu, than thở là thế. Nhưng nó vẫn lấy ra hoàn thành đống công việc mà công ty giao ra.
Trần Ánh Dương
đau lưng quá..
nó định vươn vai nghỉ ngơi lát thì nó bỗng trở nên nhẹ đi.
cứ thế nó ngã thẳng xuống nền sàn lạnh lẽo
nhưng nó lại không đau đớn gì
đôi mắt như chưa hề nhận ra và chả biết gì của nó mở to ra run lên
Trần Ánh Dương
" cái..gì... "
Trần Ánh Dương
" tại sao... "
Xác ở đây hồn trên mây ☁
=)) vẫn là chiêu xuyên không đại trà này^^
Comments
Chỉ yêu mình Muichirou❤❄
Ơ hay cái bà này đang cảm động muốn chết đọc đến đoạn này thì tội bà cảm xúc rồi=))
2025-01-23
0
✨⭐️Tsutaya Mizuki🌙💫
Sn nhỏ bn tớ nàyyy
2025-02-14
0
NgNgoc Minh Sang
Ủa té dập đầu nên xuyên ko ha🥰?
2024-11-25
0