Blank-Hãy Để Tình Yêu Lắp Đầy Khoảng Cách
Chapter 2
------------------------------
Nàng lặng lẽ bước về trong đêm tối,bước đến cổng nhà,thở 1 hơi dài...
Nàng mở cửa rón rén vào nhà, thật nhẹ nhàng,thật chậm.....
Bà Anueng
Hôm nay đã có điểm thi chưa?
Trên tay bà cầm cây roi dài,có lẽ vì thế mà nàng sợ bà đến vậy
Khun Nueng [Cô]
Ngày mai tôi sẽ trả cho bà
.
Có 8 ngàn baht thôi,phải mai mới trả được luôn sao?
Khun Nueng [Cô]
Tôi đã bảo mai trả là mai trả
Khun Nueng [Cô]
Không có lừa bà đâu
Khun Nueng [Cô]
*Đi lên phòng*
.
Nói được thì phải làm cho được nhé
.
Đừng có mà trả chậm nữa đấy
Khun Sam
📞: Đây là tháng thứ 6 chị mượn tiền Sam trả tiền phòng đấy
Khun Nueng [Cô]
📞: Chị sắp bán tranh ở phòng trưng bày rồi
Khun Nueng [Cô]
📞: Chừng nào lấy được tiền chị sẽ trả lại cho nhóc,đừng lo
Khun Sam
📞: Sam không có vấn đề gì với chuyện đó
Khun Sam
📞: Sam chỉ lo một ngày nào đó có chuyện gì xảy ra với Sam
Khun Sam
📞: Thì chị Nueng biết tựa vào ai?
Khun Nueng [Cô]
📞: Nếu có chuyện không may xảy ra với nhóc,thì tài sản của nhóc sẽ thuộc về chị
Khun Sam
📞: Sam không đùa đâu chị Nueng~
Khun Sam
📞: Thật ra thì bạn của Sam có rất nhiều người
Khun Sam
📞: Muốn Nueng vào làm việc công ty của bọn nó
Khun Sam
📞: Lương khủng đấy
Khun Nueng [Cô]
📞: Chị không hợp là người làm công ăn lương hằng ngày chăm chỉ làm việc đâu
Khun Sam
📞: Nhưng Sam cũng chỉ là một người làm công ăn lương thôi chị Nueng
Khun Nueng [Cô]
📞: Chừng nào nhận được tiền chị sẽ trả hết cho nhóc mà
Khun Sam
📞: Sam không có vấn đề về chuyện tiền b......
Khun Nueng [Cô]
📞: Ơ,đợi chút nhé
Khun Nueng [Cô]
*Lấy sổ nợ*
Khun Nueng [Cô]
📞: Tổng nợ là 72 ngàn
Khun Sam
📞: Hả? Chị ghi nợ lại vậy luôn à?
Khun Nueng [Cô]
📞: Thì vay phải ghi lại chứ
Khun Sam
📞: Thế 20 ngàn đủ không ạ....
Khun Nueng [Cô]
📞: 8 ngàn là đủ
Khun Sam
📞: Thế khi nào chị mới quay lại cung điện
Khun Nueng [Cô]
Xin lỗi nhé nhóc
Bà Sippakorn
Nó lại cúp máy à?
Bà Sippakorn
Không cần phải chuyển tiền cho nó
Khun Sam
Nếu Sam không chuyển tiền thì chị Nueng sẽ sống sao ạ?
Bà Sippakorn
Sống không được thì sẽ về thôi
Bà thở 1 hơi dài,đứng dậy
Bà Sippakorn
Nó muốn ra ngoài tự lập,vẽ vời kiếm sống
Bà Sippakorn
Thì để nó biết được rằng,nếu không có tiền từ Sam
Bà Sippakorn
Thì sự bướng bỉnh của nó sẽ kéo dài bao lâu?
Khun Sam
Nhưng chuyện này....
Khun Sam
Cũng đã kéo dài 4 năm rồi ạ....
Bà Sippakorn
Cháu ra ngoài được rồi,ta cần nghỉ ngơi một chút
Khun Nueng [Cô]
Ồ,chuyển 20 ngàn luôn hả nhóc
Khun Nueng [Cô]
Cảm ơn nhé
Nàng nhìn bức chân dung mà Cô đã vẽ cho nàng từ hôm trước rồi bật cười
Chân này bị bà đánh in cả vết hằng nhưng Nàng vẫn tươi cười
Anueng [Nàng]
*vội đóng bức tranh*
Bà Anueng
Sao chưa ngủ nữa?
Bà cất giọng lạnh lùng,có chút hung hăng
Anueng [Nàng]
Con đang đọc sách,bà ơi
Anueng [Nàng]
Con đang đọc sách thật mà *đưa cho bà xem*
Bà Anueng
Nói dối ngoại thì chuyện gì sẽ xảy ra
Bà Anueng
Đọc sách cho xong rồi đi ngủ đi
Anueng [Nàng]
Dạ bà *cười*
Khi bà bước ra khỏi phòng, Nàng thở phào nhẹ nhõm,Nàng lấy bức tranh ra tiếp tục ngắm trong vui vẻ
Khun Sam
*Gắp thức ăn cho Cô*
Khun Nueng [Cô]
Nếu nhóc tới bảo chị đi gặp bà
Khun Nueng [Cô]
Thì câu trả lời là "không" nhé
Khun Sam
Chị Nueng,chuyện đó cũng đã lâu lắm rồi!
Khun Nueng [Cô]
Thế em có quên được Song không?
Khun Nueng [Cô]
Giữa chị và bà
Khun Nueng [Cô]
Ai là người có lỗi nhiều hơn?
Khun Nueng [Cô]
Khi mà Song nó.....
Khun Nueng [Cô]
Chị biết em thương chị,và thương bà nữa
Khun Nueng [Cô]
Thế nên đừng ép chị về đó nữa
Comments