(Bh) Liệu Sai Có Thể Làm Lại?
1. H
Giai Tuệ -cô
đi học mà lại quên mang cặp là sao zậy trời
Giai Tuệ -cô
*mở của đi vào phòng*
Trước mặt cô giờ đây là hình ảnh nàng đang nằm trên giường mình, bên dưới là vũng nước tình còn nàng thì đã úp mặt xuống chăn của cô
Giai Tuệ -cô
*nhẹ chăn đi lại cạnh giường*
Giai Tuệ -cô
Cô Nhã Tịnh...
Nhã Tịnh -nàng
*quay lại nhìn+đỏ mặt*
Nhã Tịnh -nàng
Sao...sao em lại ở đây?
Giai Tuệ -cô
Em phải là người hỏi cô câu đó mới đúng
Giai Tuệ -cô
đây là phòng em?
Nhã Tịnh -nàng
Hãy coi như chưa có chuyện gì đi!
Nhã Tịnh -nàng
*đứng dậy tính rời đi*
Giai Tuệ -cô
*kéo nàng lại+đè nàng xuống giường*
Giai Tuệ -cô
Nếu cô đã thích làm ở phòng em thì làm thôi
Chưa kịp để nàng hết bất ngờ thì số quần áo ít ỏi của nàng đã bị cô ném xuống đất
Giai Tuệ -cô
Không ít lần em trốn học về nhưng thấy giường đệm hơi ẩm
Giai Tuệ -cô
Thì ra là cô gây ra hử?
Nhã Tịnh -nàng
đừng... Dừng lại đi...ah
Giai Tuệ -cô
để em xem cô sẽ làm như thế nào tiếp theo
Giai Tuệ -cô
*cắn nhẹ cổ nàng*
cô ngước lên nhìn nàng sau đó thì cúi xuống ngậm trái dâu tay đỏ mọng, đầu gối không ngừng con sát vào nơi tư mật ấm nóng kia
Nhã Tịnh -nàng
áh~ *kéo áo cô xuống hôn*
Giai Tuệ -cô
*rời ra+liếm môi*
Giai Tuệ -cô
Xem ra cô vẫn còn học hỏi nhiều về khoản này đó~
Giai Tuệ -cô
*lùi xuống hôn đùi trong của nàng*
Giai Tuệ -cô
*hôn nơi tư mật của nàng+đưa lưỡi vào trong*
Nhã Tịnh -nàng
áh~ *co thắt*
Nhã Tịnh -nàng
Nữa...nhanh nữa~ *nắm chặt ga giường*
Giai Tuệ -cô
*rời ra+dùng tay nhấn vào nơi tư mật*
Nhã Tịnh -nàng
ư... đừng nhấn nơi đó ah..
Giai Tuệ -cô
Cô Nhã Tịnh à
Giai Tuệ -cô
Im lặng xíu đi
Giai Tuệ -cô
*di chuyển tay vào trong*
Giai Tuệ -cô
*cười+nhìn gương mặt đang tận hưởng của nàng*
Hai ngón tay cô di chuyện đều, không nhanh cũng chẳng chậm. Tuy vậy nhưng nó khiến nàng sướng tới phát điên
Khoảng 20p sau, bụng nàng căng lên vì nước tình chẳng được thoát. Cô nhấn mạnh rồi rút tay ra để cho dòng nước chảy ra
Giai Tuệ -cô
*quan sát biểu cảm ở nàng*
Nhã Tịnh -nàng
*nằm thở dốc*
Nhã Tịnh -nàng
(rõ ràng chỉ là đứa trẻ 18 tuổi, sao có thể giỏi như vậy)
Nhã Tịnh -nàng
(nó khiến mình choáng quá)
Giai Tuệ -cô
*mở chân nàng ra*
Nhã Tịnh -nàng
*giật mình+lùi lại*
Nhã Tịnh -nàng
Còn...còn chưa xong sao?
Nhã Tịnh -nàng
Như này đủ rồi
Giai Tuệ -cô
So với bên trên thì bên dưới có vẻ thành thật hơn đó
dứt lời cô lấy chiếc còng số 8 ra, còng hai tay nàng vào tới thành giường. động tác nhanh chóng khiến nàng chẳng hiểu vấn đề
Nhã Tịnh -nàng
(Toang rồi! Toang rồi!)
Nhã Tịnh -nàng
Giai... Giai Tuệ, em mau dừng lại
Nhã Tịnh -nàng
*có chút sợ*
Giai Tuệ -cô
*vuốt tóc lên+cười*
Giai Tuệ -cô
trước giờ cô phạt em bao nhiêu
Giai Tuệ -cô
Nay em trả cô bằng đủ!
Giai Tuệ -cô
*mở to chân nàng ra*
Giai Tuệ -cô
Với lại... Em thấy bên dưới cô vẫn nhớ em lắm đó
Giai Tuệ -cô
*nhấn sâu nơi tư mật của nàng*
Nhã Tịnh -nàng
*đạp thẳng vào mặt cô*
Nhã Tịnh -nàng
Mau thả ra!
Giai Tuệ -cô
*đi ra tủ bên cạnh+lấy ra một hộp đồ lớn*
Bên trong tủ ngoài quần áo của cô thì có vài món đồ khó nói tên khác, nàng nhìn theo mà chỉ biết đỏ mặt quay đi
Giai Tuệ -cô
bây giờ là 7 rưỡi
Giai Tuệ -cô
Tiết 4 cô có tiết ở lớp em
Giai Tuệ -cô
Hi vọng cô sẽ không để mất mặt trước lớp
cô quay lại ngồi giữa hai chân nàng, trên tay cầm theo thứ to dài hướng về nơi tư mật kia
Nhã Tịnh -nàng
Không! Làm ơn đi...
Nhã Tịnh -nàng
Thứ đó... đừng cho vào
Giai Tuệ -cô
*chạm vào bên ngoài*
Cô nhìn biểu cảm sợ hãi của nàng, chẳng ngần ngại mà nhét thẳng nó vào trong theo tiếng hét thất thanh của nàng
Giai Tuệ -cô
*nhìn thứ đó đang kẹp cứng bên trong*
Nhã Tịnh -nàng
*không dám thở mạnh+đau đớn*
Giai Tuệ -cô
*cười+nhấn vào sâu hơn*
Nhã Tịnh -nàng
áaaaaaa *hét lớn*
Nhã Tịnh -nàng
đừng vào nữa..
Nhã Tịnh -nàng
Rút ra đi mà
Nhã Tịnh -nàng
*nước mắt dàn dụa*
Nàng thống khổ mà van xin cô, tuy nàng hay tự mình xử lý nhưng cũng chỉ dùng 1-2 ngón tay. Lần đầu tiên dùng thứ này nàng nhất thời không chịu được
Nhã Tịnh -nàng
Giai Tuệ, cô xin em
Nhã Tịnh -nàng
Mau rút nó ra đi!
Nhã Tịnh -nàng
Làm ơn, sẽ hỏng mất
Nhã Tịnh -nàng
*đau đớn chịu đựng*
Giai Tuệ -cô
*nhìn biểu cảm đau khổ của nàng đầy thích thú*
Giai Tuệ -cô
*nhấn thứ đó vào sâu hơn*
Nhã Tịnh -nàng
đ...đừng vào nữa mà.. *khóc thảm thương*
Giai Tuệ -cô
*dừng tay lại+hôn nàng*
Giai Tuệ -cô
Sao khóc cũng có thể đẹp như vậy chứ
Giai Tuệ -cô
*lấy điều khiển bật thứ đồ bên trong nàng lên*
Nhã Tịnh -nàng
*hét thất thanh+cơ thể run lên bần bật*
Bên trong nàng nhỏ hẹp, bị thứ kia lục tung lên như xé toạc ra. Tay nàng nắm chặt ga giường, đôi mắt sưng đỏ chảy nước, nước miếng cũng đã chảy ra
nàng cố khép chân lại để giảm cơn đau nhưng vướng cô cổ giữa, cô nhìn nàng cười
Nhã Tịnh -nàng
Giai Tuệ... Làm ơn..
Giai Tuệ -cô
*nhét hoàn toàn vào bên trong nàng*
Nhã Tịnh -nàng
*bao trọn thứ đang hành hạ mình*
Giai Tuệ -cô
*hôn nơi tư mật của nàng*
Giai Tuệ -cô
Cô cũng không rộng lượng lắm nhỉ
Giai Tuệ -cô
Chỉ mới chứ nhẹ nhất đã van xin như vậy
Giai Tuệ -cô
*nhìn nơi tư mật đang chảy nước ra như lũ*
Nhã Tịnh -nàng
(cái gì! Nhẹ nhất)
Nàng như bất tỉnh trước câu nói của cô, nhẹ nhất. Chỉ với thứ nhẹ nhất của cô đã khiến nàng thống khổ như vậy, những ngày sau chắc chăn không yên
Giai Tuệ -cô
*nhìn đồng hồ*
Giai Tuệ -cô
Chết! Hơn 8h rồi
Giai Tuệ -cô
Em đi học trước nha cô
Giai Tuệ -cô
em mới đọc tin nhắn nhà trường rằng nay nghỉ tiết 4
Giai Tuệ -cô
Cô cứ ở nhà mà cố gắng làm quen nhé
Nhã Tịnh -nàng
Giai Tuệ, đừng...
Trước khi lấy cặp rời đi cô vẫn đặt hai thứ lên chiếc bánh bao của nàng
Giai Tuệ -cô
Nó sẽ giúp cô thư giãn chút đó~
Giai Tuệ -cô
Hẹn gặp lại cô chiều nay
Nhã Tịnh -nàng
(không được! Chết mất!)
Giai Tuệ -cô
*vừa đi vừa nghịch điều kiển*
Giai Tuệ -cô
*nhìn chiếc điều kiển đang được vặn max*
Giai Tuệ -cô
Chắc sẽ không yếu tới lỗi không chịu được đâu nhỉ
Giai Tuệ -cô
Nay ba mẹ đều đi làm hết
Giai Tuệ -cô
Có lẽ cô ấy mong mình lắm rồi
Nhã Tịnh -nàng
(Giai Tuệ mau về đi, bỏ học cũng được)
Nhã Tịnh -nàng
(chịu không nổi nữa, nát rồi)
Nhã Tịnh -nàng
(mau về đi, đừng! Hỏng rồi)
Nàng vô vọng cầu mong cô nhanh chóng về nhà để lấy hết chúng ta, phần đuôi giường của cô đã ướt đẫm nước tình của nàng thậm chí là chảy xuống đất
Comments