( Nguyên Thuỵ ) - Chống Lưng.
chap 2: gặp gỡ.
Kỳ Hàm lại chở cậu về nhà.
Khả Hạc.-Cô.
Thuỵ Thuỵ về rồi hả?
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Vâng.
Khả Hạc.-Cô.
Ừm, lên tắm rửa, rồi xuống ăn cơm.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Mẹ đâu ạ?
Khả Hạc.-Cô.
Mẹ đi công việc rồi đấy mà.
Vứt cặp lên ghế , rồi ngân nga vài câu hát trong nhà tắm.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Ná nì ga stô , u ná nì tô.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Uiya!
Đang ngân nga câu hát, chà xà phòng lên người, chẳng may đạp lên bọt xà phòng.
Ngã đập hẳn chiếc mông xinh yêu của mình , xuống đất.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Má! Cái nền nha!
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Aaa~
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Cơm cơm cơm~
Cậu chạy từ trên lầu xuống .
Đã thấy Khả Hạc đang ngồi, làm việc với đống tài liệu ở bàn ăn.
Khả Hạc.-Cô.
Ồ? À , ăn thôi.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Ừm.
Khả Hạc.-Cô.
Hôm nay là do chị tự nấu, mong hợp ý em.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Vâng.
Cậu và cô ngồi vào bàn ăn.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
À, mà chị tính chuyển vào trường em dạy à?
Khả Hạc.-Cô.
Ừm, đúng vậy.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Nhưng chị cũng đang thực tập ở tập đoàn khác mà?
Khả Hạc.-Cô.
À, chị muốn kiếm thêm thôi ấy mà...
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Ồ...
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Em nghe bảo.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Kiều Nhi biết chị sắp chuyển vào làm giáo viên, nên chẳng dám nhận người thân nữa đấy.
Khả Hạc.-Cô.
Con bé thể hơi ngại...
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Ừm đương nhiên, cô ta tự khoe nhà mình có công ty, rồi ba mẹ là CEO, chị là nhà thiết kế thời trang đấy mà...
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Không lẽ , bây giờ lại bảo chị là giáo viên ở trường .
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Chị em mà tính tình khác nhau ha.
Khả Hạc.-Cô.
Không sao...con bé lúc nhỏ , tính tình ương bướng với lại...hay khoe mẻ mà.
Khả Hạc.-Cô.
Chị chẳng để ý lắm.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Ừm,
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Mà nãy giờ? Cô ta đâu?
Khả Hạc.-Cô.
Con bé có hẹn với bạn ấy mà.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Đi lăn giường với trai à?
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
...
Ăn xong , cậu đi lên lầu, mà chẳng cần phụ giúp hay dọn dẹp.
Vì vốn, đã có thân thiết gì.
Đi lên lầu , rồi học bài.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Vâng.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Con đến trường luôn.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Không cần ăn sáng ạ.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Vâng?
Khả Hạc.-Cô.
À , không gì đâu.
Nã An.- bà.
Con bé Nhã Nhã sao từ hôm qua đến giờ vẫn chưa về!
Khả Hạc.-Cô.
Mẹ có gọi điện chưa ?
Nã An.- bà.
Mẹ gọi rồi, nhưng lại thuê bao...
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
( lại lăn trong bar , bao trai chứ gì.)
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Má ơi!
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Tao qua gặp má mày liền nha!
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Có câu nói quài! Không lên chẳng lẽ xuống.
Tả Kỳ Hàm.
Nói nữa cho mày ngồi dưới cái gầm xe nè.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Ngồi đó cúng ai?
Tả Kỳ Hàm.
Nè, trước xe tao có chỗ để bát hương nè.
Tả Kỳ Hàm.
Mày đi vô cầm ra đây.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Cầm hương ra , thắp cho mày đó con.
Nhưng lúc đi lại có chút hơi bất thường.
Một chiếc Mercedes- Maybach màu trắng.
Tạt thẳng lên đầu xe cậu.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Mả cha thằng nào?! Chạy hơn cốn lài người ta nữa!
Tả Kỳ Hàm.
Ê ! Tao yếu tim...khụ ..khụ...
Do bụi , và khói , bay vào mắt, khiến cậu cay mắt, thêm làn khói đen của chiếc xe tải kế bên, khiến cậu ho sặc sụa, phải lái vào lề .
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Tạt vô bệnh viện liền.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Mày có mua bình oxy không?
Tả Kỳ Hàm.
Mua cho mày thở á con.
Tả Kỳ Hàm.
Nay chỗ hay để của mình, bị chiếm rồi.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Chạy sang chỗ cuối hàng , gần chỗ để xe ô tô đi.
Cậu phóng sang chỗ cuối hàng .
Tả Kỳ Hàm.
Cái xe vừa nãy kìa.
Hàm Thuỵ nhìn theo hướng mắt cậu, là chiếc xe lúc nãy.
Tài xế trong xe , chắc cũng biết được hành động chạy vượt mặt người khác, của mình.
: à, tôi xin lỗi hai cậu.
: lúc nãy do tôi hơi gấp.
Tả Kỳ Hàm.
À...ừm..không sao.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Không sao ? Không sao cái gì?
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Anh có biết , lỡ bạn tôi không giữ thăng bằng được thì sao?
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Anh biết hậu quả thế nào không?
Tả Kỳ Hàm.
Thôi, Hàm Thuỵ...
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Thôi cái gì.
Trong xe bước ra một người đàn ông.
Trương Quế Nguyên- hắn.
Chuyện gì?
: à , lúc nãy , tôi có chạy vượt nhanh, nên lỡ tạt sang đường của hai nhóc này...
Trương Quế Nguyên- hắn.
Xin lỗi?
Trương Quế Nguyên- hắn.
Cậu cho tôi xin số tài khoản.
Trương Quế Nguyên- hắn.
Tôi sẽ bồi thường.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Bồi thường cái gì?
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Anh nghĩ có tiền là giải quyết được sao?
Tả Kỳ Hàm.
Thôi mà, Hàm Thuỵ...
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Thôi cái gì?
Dương Bác Văn.
Có chuyện...?
Tả Kỳ Hàm.
À ừm, không sao, giải quyết xong rồi.
Dương Bác Văn.
( ồh~ gặp đúng lúc thật ha~)
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Nè! Buông tao ra!
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Tao chưa nói chuyện xong!
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Bỏ tao ra!
Kỳ Hàm kéo Hàm Thuỵ lên lớp.
Trương Quế Nguyên- hắn.
Ai kia của mày kìa?
Dương Bác Văn.
Đương nhiên...bé yêu đó a~
Trương Quế Nguyên- hắn.
Tao thấy cậu bạn kia...
Trương Quế Nguyên- hắn.
Rất hung dữ đó.
Dương Bác Văn.
Có hứng thì nói nhé.
Trương Quế Nguyên- hắn.
( cười trừ.)
Sau khi học đến tiết thứ 2.
Thầy hiệu trưởng đi xuống lớp cậu.
Và dắt theo Hắn và Bác Văn.
Do lớp cậu, là lớp có thành tích tốt, các học sinh đều đạt loại giỏi và xuất xắc.
Nên được nhà trường chọn dự giờ.
: Đây là hai nhà đầu tư mới của trường mình.
: hôm nay, đến đây để dự giờ.
: và xem tình hình học tập của các em.
Lúc hiệu trưởng dẫn hắn và Bác Văn đi xuống cuối lớp , chỗ ngồi đã được xắp xếp.
Sẽ đi ngang qua tổ 2, ở giữa.
Bàn cuối , lại là bàn của cậu và Kỳ Hàm.
Trương Hàm Thuỵ - cậu.
Tao lo !
Comments
Love 10 anh kh sao đâu~
e eee của iemmmm
2025-07-04
0
bị đồn là les 😌
Lào j cx tôn
2025-01-23
1
ദ്ദി˶˃ ᵕ ˂ )✧𝑪𝒀𝑯
của e mà a ới~~~~~~
2024-11-28
1