[ BL ] Không Khoan Nhượng
Chương 3 : Vân Hồ sơn trang
Cậu không biết mình vượt qua cái đêm kinh hoàng ấy như thế nào
Khi tỉnh lại , tên ác ma điên khùng đó không thấy đâu nữa , toàn thân cậu cũng không nhơ nhớp như trong tưởng tượng , trái lại sạch sẽ thoải mái , chỉ là đau nhức và mệt mỏi không chịu nổi , không muốn cử động dù chỉ một ngón tay
Nhất là nửa thân dưới , hoàn toàn không còn cảm giác , giống như không thuộc về cậu vậy
Tô An
< Mình nhất định sẽ giết hắn ! >
Cậu với Nhã Tình hẹn hò lâu như vậy , đừng nói hôn , ngay cả tay cũng chưa được nắm , vậy mà lần đầu của cậu cứ thế bị một tên đàn ông xa lạ cướp mất
Tô An
/ mơ màng thiếp đi /
Cậu lần nữa tỉnh dậy vì đói bụng và khát nước
Tô An
/ gắng gượng ngồi dậy /
Cậu mừng rỡ nhận ra những sợi dây xích đã được tháo , nhưng thay vào đó là hai cặp lắc tay lắc chân thiết kế tinh xảo , được nối với nhau bằng hai sợi dây xích vàng
Nhìn nhỏ nhắn mong manh vậy thôi nhưng cậu dựt thế nào cũng không đứt , làm cách nào cũng không tháo ra được
Tô An
Biến thái chết tiệt ! / giận dữ ném gối /
Hắn xem cậu là gì chứ ? Nô lệ tình dục sao !?
Tô An
< Phải nghĩ cách rời khỏi đây >
Cậu lục tung khắp phòng nhưng không tìm được thiết bị liên lạc hay bất cứ vật nào khác , tất cả tủ đều được khoá kĩ , căn phòng cũng quá lớn nên cậu mới chỉ tìm một lúc đã thấm mệt , ngả lưng nằm xuống giường
Tô An
< Rốt cuộc anh ta là ai chứ ? >
Tô An
< Mới chỉ phòng ngủ thôi mà đã rộng cỡ này , mấy căn phòng khác còn lớn tới đâu nữa ? >
Cậu nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy ra ngoài
Cũng may tên khốn kia còn có chút lương tâm , cho cậu mặc quần áo đàng hoàng , nếu không cậu có mặt mũi nào ra ngoài gặp người ?
Bên ngoài xa hoa lộng lẫy không kém gì phòng ngủ , nhưng hiện tại cậu không có tâm trạng thưởng thức những thứ phù phiếm này
Men theo cầu thang đi xuống , băng qua dãy hành lang uốn lượn , cậu rốt cuộc gặp được người khác ngoài tên điên kia
Trương Hoa
Phu nhân , ngài tỉnh rồi ạ ?
Tô An
Phu ... Phu nhân sao ?
Tô An
< Xưng hô quái quỷ gì thế ! >
Trương Hoa
Phu nhân , tiên sinh đã căn dặn chúng tôi phải gọi ngài như thế
Trương Hoa
Mong ngài hiểu cho / cúi đầu /
Nếu đã là phân phó của tên điên kia , cậu cũng không muốn làm khó người khác
Tô An
< Bây giờ xưng hô thế nào không quan trọng >
Tô An
Dì à , tôi có thể ...
Trương Hoa
Bữa tối đã được chuẩn bị xong , xin mời phu nhân
Người phụ nữ lần nữa ngắt lời cậu rồi đi về phía phòng ăn
Tô An
/ bất đắc dĩ đi theo /
Đủ loại sơn hào hải vị được bày biện đẹp mắt trên chiếc bàn ăn dài bàng bạc ở giữa phòng , những món ăn mà cậu chưa từng thấy bao giờ
Nhìn thôi đã thấy hấp dẫn , hương thơm lan toả khiến bụng cậu sôi ùng ục
Tô An
/ bất giác đi tới bên bàn , liếm môi , nuốt nước bọt /
Cậu không ăn gì mấy ngày rồi
Trương Hoa
Tối nay tiên sinh có việc nên sẽ về muộn , mời phu nhân cứ tự nhiên dùng bữa
Tô An
< Không về càng tốt ! >
Cậu không muốn nhìn thấy hắn !
Người này đã nói như vậy thì cậu cũng không khách sáo , lấp đầy bụng khôi phục sức lực đã rồi tính tiếp
Tô An
/ ợ một tiếng , xoa bụng /
Cuối cùng cậu cũng cảm thấy thoải mái !
Tô An
/ nhớ đến chuyện chính /
Tô An
Dì có thể cho tôi mượn điện thoại được không ? Tôi chỉ gọi một cuộc thôi
Trương Hoa
/ lắc đầu mỉm cười /
Trương Hoa
Phu nhân cần gì cứ nói cho tôi biết là được
Tô An
Tôi muốn rời khỏi đây
Trương Hoa
Chuyện này thì không được
Tô An
Vậy cho tôi mượn điện thoại một lát thôi
Trương Hoa
Cái này cũng không được
Trương Hoa
Tiên sinh đã căn dặn , từ giờ trở đi phu nhân chính là chủ nhân thứ hai của Vân Hồ sơn trang
Trương Hoa
Không có sự cho phép của ngài ấy thì chúng tôi không thể để ngài rời khỏi đây , cũng không được để ngài liên lạc với thế giới bên ngoài
Trương Hoa
Những chuyện còn lại , tôi sẽ giúp ngài chuyển lời , hỏi ý kiến của ngài ấy
Tô An
< Vân Hồ sơn trang ?! >
Cậu từng nghe nói , Vân Hồ sơn trang là sơn trang tư nhân của đại thiếu gia Nam Cung gia , chưa từng mở cửa cho người ngoài bước vào , thậm chí vị trí thực sự của nó cũng chẳng ai biết
Vừa rồi cậu đã quan sát qua cửa sổ sát đất , bên ngoài là một khu vườn rộng lớn mênh mông , nhìn mãi chẳng thấy lối ra
Tô An
< Xung quanh lại không có dân cư , ở nơi hoang vu hẻo lánh như vầy , nếu không có xe chắc chắn không thể thoát ra được ! >
Huống chi cậu còn không biết đường đi !
Tô An
< Điện thoại cũng không cho dùng , dù đi được đến cửa sơn trang , chắc chắn sẽ có người canh giữ ... >
Tô An
/ nhớ đến khẩu súng trong tay hắn /
Chỉ e không có hắn cho phép , cậu không thể ra ngoài được !
Comments